“Sao? Muốn dao? Tôi cho.” Hồ Cửu vừa lúc giải quyết xong đám vệ sĩ kia thì bước lại gần Hoàng Đàn.
Anh vừa nói, vừa vứt cho Hoàng Đàn con dao, sau đó lại phủi bụi trên áo khoác cũ kỹ của mình như sợ đám người kia làm bản đồ mình vậy.
“Thực lực vệ sĩ ở đây, cũng chỉ có vậy thôi sao?” Anh nhìn Mộc Lãng cười quỷ dị nói.
“Cậu... cậu... xin bỏ qua cho chúng tôi. Muốn bao nhiêu tiền tôi cũng có thể đưa.” Mộc Lãng nhìn thấy Hồ Cửu cường đại như vậy, tự biết anh có thể bóp chết mình như con kiến.
“Tiền? Ông nghĩ tối thiểu?” Anh vẫn đứng đó, cao ngạo hỏi.
Mộc Lãng quỳ xuống dập đầu.
“Bộp, bộp.”
“Cầu xin cậu tha cho mạng nhỏ này, dù là gì tôi cũng cho cậu.”
Ông ta run rẩy nói.
“Bác Mộc, không cần thế” Dương Minh Thành nhìn cha vợ hụt của mình quỳ lạy Hồ Cửu cầu xin tha mạng thì trong lòng dâng lên sự tức giận.
“Kệ hắn ta, không cần hèn mọn như vậy.” Hắn ta còn có chút tự tôn, hoàn toàn không muốn quỳ lạy cầu xin tha mạng từ người Hồ Cửu.
Hắn ta không cam tâm.
“Muộn! Lúc các người hãm hại Dung Vị có nghĩ tới hôm nay? Có lẽ không đâu.”
“Lúc các người hùng hồn bày bố thiên la địa võng cho tôi cùng Dung Vị có từng nghĩ?”
“Lúc mà Dung Vị tuyệt vọng, cha mẹ cậu ấy cầu xin các người. Các người có từng bỏ qua cho họ?”
Hồ Cửu từng câu từng chữ ép sát, bức tới mức Mộc Lãng cũng Mộc Thúy Lan run rẩy.
“Hồ Cửu, anh bỏ qua cho tôi, cho tôi tới bệnh viện. Chỉ cần tôi khỏe lại, tôi vẫn sẽ cùng Dung Vị, chờ Dung Vị ra tù.” Mộc Thúy Lan run rẩy cầu xin.
Dương Minh Thành không tin vào mắt mình, người con gái mà hắn ta luôn yêu thương vậy mà đi cầu xin kẻ khác, còn cầu xin trở thành hôn thê của Dung Vị.
Hắn tức giận, gượng hết sức, tát Mộc Thúy Lan một cái.
“Chát.
“Hừ, cô vậy mà lại hèn hạ như vậy.” Dương Minh Thành triệt để thất bại.
Hắn cảm nhận được hắn đã thua, năm năm trước cũng thua, năm năm sau lại càng thua thảm.
Hồ cửu cùng Dung Vị luôn ở phía trên hắn, dù là làm gì cũng hơn hắn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!