Ông cũng vô cùng nôn nao, chỉ là ông không thể làm gì được.
“Ăn thôi.” Dung Thất lên tiếng.
Giờ phút này một bàn đồ ăn nhưng không ai ăn vào cả.
“Dung Vị... thật sự sẽ ổn?” Lục Thạc lên tiếng hỏi Hồ Cửu.
“Sẽ ổn.” Hồ Cửu khẳng định.
“Bên đó cũng là nhờ người kia.” Ý Lục Thạc muốn hỏi anh có phải đang nhờ vả người Chiến thần gì kia.
Hồ Cửu chỉ gật đầu, điềm tĩnh ăn uống như bình thường.
“Đồ ăn mẹ nấu vẫn ngon như vậy.” Tuyết Ngụy gượng cười.
“Ngon thì ăn nhiều một chút.” Không khí xung quanh hơi gượng gạo, Dung Thất cũng không thể ăn nổi.
Lục Thạc cùng Tuyết Ngụy ngồi cùng nhau không ăn gì cả.
“Được rồi, có người bảo vệ ở đây. Dù có chuyện gì cũng không được ra ngoài. Con đi đón Dung Vị” Hồ Cửu đứng dậy, mặc áo khoác rời đi, cũng không quên dặn dò.
“Sẽ có gì đó sao?” Tuyết Ngụy có một dự cảm không lành.
“Đừng lo, Hồ cửu sẽ tự biết lo liệu” Dung Thất biết, lần này Dung Vị ra tù, không biết bằng cách nào mà Hồ Cửu có thể làm được.
Nhưng với kinh nghiệm của ông, thì hôm nay Hồ Cửu cùng Dung Vị phải về được đến nhà mới được xem là tạm thời an toàn.
ít nhất còn pháp luật, không ai xông vào nhà dân mà giết người rồi huênh hoang được, huống hồ nhà này Hồ Cửu đã có sự chuẩn bị.
“Đây... sẽ nguy hiểm lắm sao?” Lục Thạc lờ mờ cũng có một loại dự cảm xấu.
Phải nói phụ nữ luôn có một giác quan nhạy bén trong những trường hợp này.
“Em chỉ cần ở cùng cha mẹ nuôi. Nhớ lời anh, chỉ cần không phải là anh hay Hữu Thủ thì bất kỳ ai đến cũng không được mở cửa. Ngoài kia có chuyện gì cũng không được ra ngoài. Nhớ rõ!” Hồ Cửu dặn dò.
Anh cũng có dự rằng chuyện Dung Vị bị hãm hại không đơn giản vì đố kỵ hay chiếm đoạt công thức độc quyền gì kia.
Mà người đứng ở sau có lẽ muốn có gì đó từ Dung Vị, e là bản thân Dung Vị cũng không biết.
LE
“Còn đi đây, chờ chúng con về” Hồ Cửu cười rồi quay đi.
Tuyết Ngụy được Lục Thạc đỡ lên, lúc này bà đã quá mức kích động, tim đập khá nhanh như muốn xỉu.
“Không sao, đừng lo, chỉ là vui mừng thôi.” Tuyết Ngụy tự biết bệnh tình bản thân.
Giờ phút này bà chỉ mong Dung Vị cùng Hồ Cửu có thể trở về.
Hữu Thủ đã chờ đợi Hồ Cửu phía trước, xung quanh biệt thự đều đã có người bảo vệ, thậm chí Hoàng Đàn cũng đích thân ở đây bảo vệ biệt thự này.
“Người vẫn lo lắng? Là do bên kia thế lực quá lớn?” Hữu Thủ thắc mắc vô cùng.
Với thực lực của Chiến thần thì dẹp bọn họ là bình thường, huống hồ giờ ngài đã là Long chủ, thể lực mà Lão Hắc đã xây dựng bao nhiêu năm qua.
Chiến thần còn lo lắng chuyện gì chứ?
“Điều tôi lo chính là họ sẽ đối phó với những người xung quanh tôi cùng Dung Vị” Hồ Cửu hơi nhíu mày.
“Nhìn xem đi, mấy ngày qua luôn có người gây chuyện, nếu không phải tôi có chuẩn bị cùng kết giới thì có lẽ.." Anh lại nhìn về phía xa, nhíu mày một chút.
“Xem ra lần này sóng gió lớn rồi.” Hữu Thủ cảm thán.
Anh cũng nhận ra sự bất thường nhiều ngày qua, anh ta cảm thấy những người kia có làm quá không?
Dung Vị có gì mà đáng giá như vậy chứ?
“Sóng gió? Cũng nên thay đổi cục diện chứ?” Hồ Cửu cười rồi ra hiệu cho xe đi.
“Theo như phía Lão Lý điều tra được, dấu vết chuyện kia là có vết tích của đám người Ban Chính trị” Hữu Thủ báo cáo điều này cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Lúc đó Hồ Cửu vẫn chưa là Chiến thần, Dung Vị suy cho cùng cũng chỉ là doanh nhân trẻ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!