Dung Vị không nói chuyện này với Hồ Cửu vì thời điểm đó anh ta có lòng riêng, tuy nhiên một màn tra tấn trong tù kia làm anh ta thêm chán nản hận đời.
Chưa kể, chuyện anh ta bị tên đàn ông xấu xí bẩn thỉu kia hành hạ lăn lộn trên giường với hắn tới mức xém chết, còn bị hắn đày đọa như một tên biến
thái.
Dung Vị không thể nào chấp nhận được, nhiều lần anh ta muốn chết nhưng lại luôn có người như muốn cứu giúp anh ta.
Có lẽ vì công thức kia chưa hoàn chỉnh, họ muốn trả thù Dung Vị nên mới muốn anh ta sống không bằng chết.
“Chuyện này một hai lời không nói hết được, cha mẹ còn chờ chúng ta, chỉ cần an toàn trở về là đủ.” Hồ Cửu cũng không thể một lời giải thích hết.
Nhưng trong lòng anh đã nảy sinh nghi ngờ, có lẽ anh đã bỏ qua phần quan trọng nào đó, cần phải điều tra.
Dung Vị nghe tới cha mẹ thì cũng tỉnh táo đôi chút.
Chợt!
Hữu Thủ thắng gấp dừng xe lại.
“Kia.” Hữu Thủ nhìn phía trước: “Là Túc Trì.”
Hồ Cửu mở cửa xuống xe, gương mặt vẫn lạnh nhạt, phía sau có Túc Trì vừa đến.
Chiếc xe đen phía trước cũng dừng lại, không phải một chiếc mà còn là vài chiếc xe đen cũng theo đó dùng lại.
Hồ Cửu một thân đơn bạc đứng đó, cảm giác không hề sợ hãi bất cứ điều gì.
“Khôn hồn thì giao Dung Vị ra, mày có thể đi.” Một tên mặc đồ đen, đeo kính đen quát lên.
“Cũng được, gọi người trên xe xuống, nếu không.” Hồ Cửu nhếch mép cười.
Những tên áo đen từ trên xe tràn xuống, cũng không muốn nhiều lời với Hồ Cửu, bọn họ đã xác định giết chết những người ở đây.
Thứ họ cần chỉ là Dung Vị.
“Roet!"
Nhưng một đám người khác từ hai bên đường tràn lên, nhanh chóng hạ gục những tên áo đen kia.
Thủ thuật nhanh gọn dường như đã tập luyện hàng ngày, đám người áo đen bị đánh úp bất ngờ, súng còn chưa kịp rút ra đã bị bọn người kia hạ đo ván.
A
Điều lạ nhất là đám người này sau khi hạ gục đối phương thì lại quay về vị trí ban đầu, ẩn thân như chưa hề có gì xảy ra.
“Đùa tôi sao?” Một người đàn ông ngồi trên xe thốt lên.
“Người của chúng ta... có cần..” Tên vệ sĩ bên cạnh cúi đầu hỏi.
“Đi thôi.” Người đàn ông này bước ra khỏi xe.
Trên tay ông ta là một cây gậy hình hổ, dáng vẻ bệ vệ đi đến trước xe, nhìn Hồ Cửu một lượt đánh giá.
Ông ta tự tin bản thân có thanh thế tự thân đến cướp Dung Vị đã là may phước cho anh ta, ai ngờ lại xuất hiện một tên cản đường, lại còn bố trí mai phục chờ ông ta.
Xem như có chút thú vị.
“Chàng trai trẻ, cậu có lẽ không biết bản thân đang gặp ai.” Gã đàn ông này tự đắc nói.
“Ông nói xem, tại sao tôi lại cần biết ông?” Hồ Cửu dựa vào xe của mình cười nói như không có gì.
Dung Vị ở trong xe nhìn thấy gương mặt người đàn ông kia cũng hơi khựng lại, có hai lần ông ta đến tìm anh ta về công thức dược liệu bí mật kia, chỉ là thực sự anh ta không biết.
Nhưng ông ta lại không tin, nghĩ rằng Dung Vị không chịu nói ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!