Hạnh phúc của tôi và anh ấy lúc nào cũng như một ngôi sao băng vậy, xẹt qua rồi biến mất trong chốc lát.
Còn có những bức tranh tôi vẽ cho anh nữa.
Mỗi bức vẽ Lý Hào Kiệt đều đẹp vô cùng.
Có phải về sau sẽ không còn cơ hội để vẽ nữa?
Tâm trạng tôi vô cùng phức tạp.
Trong lúc đang thu dọn đồ đạc, Khương Thanh cũng từ công ty quay về, nhìn thấy trong nhà đột nhiên chất một núi đồ, nhíu chặt mày: “Lý Hào Kiệt thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với em?”
“Chắc là vậy rồi.”
Nghĩ đến lúc trước tôi có đề cập với anh về chuyện kết hôn, anh từ chối, sợ rằng anh ấy đã sớm nghĩ cách làm thế nào để có thể chấm dứt mối quan hệ này rồi.
Khương Thanh nhận thấy tôi hơi uể oải, cũng không nói gì thêm nữa, trực tiếp bước tới ôm lấy cổ tôi: “Ôi thôi, bỏ đi. Em xem, em giúp chị dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ như vậy, anh ta không yêu em, chị yêu em là được. Nói xem tối nay em muốn ăn gì, chị mời, coi như phần thưởng dành cho em vì đã giúp chị dọn dẹp nhà cửa.”
“Không…”
“Đừng từ chối chị nhé. Chị cũng chỉ rảnh được nửa tháng nữa thôi, đến giáng sinh lại bận tối mắt tối mũi. Mấy món ăn ở nước ngoài thật sự khó nuốt, cứ coi như em đi ăn cùng với chị đi.”
Khương Thanh biết kiểu gì tôi cũng sẽ từ chối lập tức cắt ngang lời.
“Được rồi.”
Tôi không nói lại được chị ấy.
Khi chúng tôi đang dùng APP chọn xem nên đi nhà hàng nào dùng bữa thì điện thoại của Khương Thanh đổ chuông.
Nhìn thấy trên màn hình Ngô Tiến An gọi đến, vẻ mặt chị như muốn tăng xông.
Do dự mãi chị mới chịu nhấc máy, giọng điệu vô cùng cộc cằn: “Gọi làm gì?”
“Người đẹp, tôi nghe nói trước đây lúc cô đón sinh nhật thường chỉ cùng chị dâu của tôi tụ tập thôi, cho nên hôm nay tôi đã đích thân chọn một nơi vô cùng đặc biệt, chuẩn bị một chiếc bánh gato, tặng cho cô một buổi sinh nhật, có được không?”
Giọng Ngô Tiến An ở đầu dây bên kia vô cùng tình cảm.
“Không cần.” Khương Thanh thẳng thắn cự tuyệt.
“Đừng mà, tôi đã đặt xong hết rồi.” Đây là cách mà Ngô Tiến An thường sử dụng.
Vốn dĩ Khương Thanh định tiếp tục từ chối, lia ánh mắt về phía tôi nói: “Vậy được, anh gọi đại ca của anh đến đi.”
“Hả?” Ngô Tiến An đứng hình một lúc nhưng nhanh chóng phản ứng lại, nói: “Được, không thành vấn đề. Để tôi hỏi anh ấy.”
Ngô Tiến An nói xong, cúp máy.
Kết quả không nằm ngoài dự đoán.
Lý Hào Kiệt không tới.
Ngô Tiến An không cam tâm, bằng sống bằng chết bám lấy Khương Thanh nói ngon nói ngọt. Cuối cùng, Khương Thanh đặt địa điểm hẹn tại quán lẩu.
Mặc dù Ngô Tiến An ngàn vạn lần không muốn nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý.
Chọn một nhà hàng lẩu cao cấp.
Thuê một phòng riêng.
Sau khi chúng tôi đi vào, Ngô Tiến An gọi nào là thịt bò Kobe, thịt cừu New Zealand, cái gì cũng gọi hết.
Cuối cùng hắn lấy từ trong túi ra một chai champagne.
Tôi không hiểu nhiều về rượu nhưng Khương Thanh khi thấy nó thì tâm trạng vô cùng vui vẻ: “Louis Crystal?”
“Ha ha. Cô Khương vừa nhìn đã biết là người trong nghề.”
Thấy Khương Thanh nhận ra loại rượu này, trên mặt Ngô Tiến An hiện rõ vẻ tự hào.
Sau khi gọi món xong, người phục vụ hỏi: “Xin hỏi các vị cần loại nồi như nào?”
“Hai nửa.” Ngô Tiến An nói.
“Cay cả.” Khương Thanh nói.
Hai người là hai câu trả lời khác nhau.
Ngô Tiến An nhìn Khương Thanh: “Hai nửa đi. Tôi không ăn được cay.”
“Không được. Sinh nhật của tôi, tôi nói sao là vậy.” Khương Thanh dường như không chịu đổi ý.
Ngô Tiến An cũng bất lực, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Tuy rằng Ngô Tiến An là một cậu ấm nhà giàu, nhưng hôm nay khi hắn ngồi đây, cùng với Khương Thanh nói chuyện lại tựa một con người khác. Tôi dường như biến thành cái bóng đèn sáng rực ngồi một bên vậy.
Không nói chuyện, bóng đèn chịu trách nhiệm ngồi ăn.
Một chai champagne nhanh chóng đã được xử lý xong, Ngô Tiến An vốn dĩ muốn gọi người mang lên thêm chai nữa nhưng Khương Thanh từ chối, trực tiếp gọi mấy chai bia đen.
Tửu lượng của tôi không được tốt, trong lúc ăn lẩu đã không ổn rồi.
Nhưng có vẻ như Khương Thanh uống rất vui.
Ngô Tiến An đề nghị đi đến quán bar, Khương Thanh nhanh chóng đồng ý.
Tôi hết sức can ngăn nhưng Khương Thanh không chịu nghe, lôi luôn cả tôi đi theo.
Chúng tôi đến một quán bar tên là Night Charm. Ngô Tiến An vô cùng phóng khoáng, trực tiếp gọi một loạt rượu đắt tiền.
Tôi sợ lát nữa Khương Tahnh uống say rồi không có ai chăm sóc nên không dám uống nhiều.
Khương Thanh vẫn một mực kêu tôi uống, tôi không chịu được bèn viện cớ đi vệ sinh.
Tôi vừa rời khỏi phòng riêng, đứng một lúc ở hành lang thì nhìn thấy một người đàn ông vô cùng cao lớn cũng bước ra từ một phòng riêng khác. Người đàn ông nhìn thấy tôi, nhếch mép cười rồi tiến gần tới: “Ôi chao, đây không phải là con dâu nhà họ Lý sao?”
La Anh Kiệt.
Tôi không ngờ rằng lại gặp hắn ta ở chỗ này, theo bản năng vội quay người bỏ đi.
Người đàn ông với vóc dáng cao lớn, chỉ trong mấy bước đã đuổi kịp và đứng trước mặt tôi, hắn cúi thấp người nhìn tôi, nói: “Cô Tống, chạy gì mà chạy? Cô đến đây với tổng giám đốc Lý sao?”
“Không.”
“Vậy thì…” La Anh Kiệt nhìn tôi, lời nói đầy hàm ý: “Tôi cứ ngỡ cô Tống đến đây cùng với tổng giám đốc Lý, còn định dẫn cô đến phòng riêng của anh ấy.”
Lý Hào Kiệt cũng ở đây?
Kiểu quán bar này ngoài để uống rượu ra còn kèm theo những dịch vụ khác. Lúc nãy tôi đứng ở hành lang một lúc, nhìn thấy vài cô đào mặc quần áo lòe loẹt cùng mấy vị khách đi ngang qua.
Sau đó họ đi vào phòng vệ sinh.
Làm cái gì? Không nói cũng rõ.
La Anh Kiệt thấy tôi không nói gì cũng không bât ngờ: “A, cô Tống, mặc dù cô không đến cùng tổng giám đốc Lý thì cũng muốn đến phòng của anh ấy nhìn qua một chút chứ.”
“Không cần.” Tôi lập tức từ chối.
La Anh Kiệt cũng không nói thêm, xoay người đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Tôi sang chào tổng giám đốc Lý một tiếng.”
Tôi biết hắn nói như vậy là muốn dẫn mình đi theo hắn.
Mặc dù tôi cứ do dự lần lữa mãi không đi, nhưng vóc người của La Anh Kiệt rất cao, cộng thêm việc hắn mặc một bộ tây phục màu trắng, dẫu đi xa trên mấy vẫn có thể nhìn thấy trong đám đông.
Tôi như bị ma xui quỷ khiến sải bước đi theo hắn.
Ở phía xa, thấy người đàn ông đi vào một căn phòng riêng.
Sau khi hắn ta bước vào, cửa không hề đóng chặt lại, để hở ra một khe nhỏ.
Tôi đứng ở phía xa, nhìn vào trong phòng qua khe hở, không biết có phải trùng hợp hay không mà góc ấy vừa vặn trông thấy Lý Hào Kiệt.
Người đàn ông chỉ mặc đủ một chiếc áo sơ mi, hai bên trái phải là hai cô gái vô cùng quyến rũ ngồi cạnh.
Tựa vào ngực anh.
truyện được up trên app mê tình truyện
Người đàn ông cứ ngồi như vậy, tuy không làm gì nhưng cũng không hề có ý từ chối.
Một tay cầm lấy chiếc ly thủy tinh, lắc nhẹ mấy cục đá ở bên trong.
Tôi đứng ở đó, cả người cứng đờ.
Đây chính là một ngày của Lý Hào Kiệt sau khi tôi rời đi sao?
Xem ra, tôi thật sự là gánh nặng của anh rồi!
Có lẽ con người là loài động vật không có lòng tự trọng. Rõ ràng cái nên thấy cũng thấy cả rồi nhưng trong lòng lại không chịu chấp nhận, luôn vì anh ta mà tìm một cái cớ, sau đó đứng ngẩn ở đó mà nhìn.
Hy vọng anh ta sẽ đẩy người con gái đang kè kè bên cạnh ra xa.
Hoặc có một chút biểu cảm chán ghét nào đó.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!