Không biết vì sao, nghe cậu ấy từ chối thì tôi lại thấy an tâm hơn.
Sáng sớm hôm sau, Bạc Cảnh Hậu vẫn tới rất sớm.
Nhưng tôi phát hiện ra cậu ấy không thay quần áo.Mở APP Mê Tình Truyện đọc
Trước đây, mỗi lần cậu ấy tới đều sẽ thay áo phông khác, nhưng lần này vẫn mặc áo hôm trước.
Hơn nữa, vành mắt cậu ta cũng hơi đen.
Tôi ý thức được điều gì liền hỏi: “Có phải hôm qua cậu không về trường, đúng không?”
“Em có về, em đuổi kịp chuyến cuối cùng.” Bạc Cảnh Hậu lập tức phủ nhận.
Tôi quan sát quần áo của cậu ấy và nói: “Cậu không thay quần áo mà còn muốn lừa tôi sao?”
Bạc Cảnh Hậu bị tôi vạch trần, lúc này mới xấu hổ, tai cũng đỏ ửng lên: “À… em không lên kịp chuyến xe cuối nên tìm tạm một quán trọ để ở lại một đêm.”
Tôi nhìn ra được cậu ta ngủ không ngon.
Nói cho cùng cũng là tại tôi về quá muộn.
Tôi hơi xấu hổ nói: “Cậu lên đây.”
“Dạ?”
“Lên đây.”
Giọng tôi có hơi cứng rắn.
Bạc Cảnh Hậu vội vàng đi theo tôi lên tầng. Tôi mở cửa một phòng khách và nói với cậu ấy: “Về sau, nếu cậu không kịp về trường thì ở lại phòng này. Bên trong có một tủ quần áo nên cậu có thể để quần áo ở đó, cũng có thể thoải mái dùng máy giặt. Giặt xong treo quần áo ở trên sân thượng là được rồi. Phòng tắm và nhà vệ sinh cho khách ở cuối hành lang.”
“Em… em sao có thể không biết xấu hổ mà làm vậy chứ…”
Bạc Cảnh Hậu giơ tay lên và gãi đầu.
“Có gì phải xấu hổ chứ? Buổi tối cậu ở lại chơi với Thiểm Thiểm thêm một lát, tôi cũng thoải mái hơn.”
Lúc này, Thiểm Thiểm cũng tỉnh dậy.
Vừa ra khỏi cửa, thằng bé nhìn thấy tôi và Bạc Cảnh Hậu đều đứng trước cửa một phòng khách thì chớp chớp mắt: “Về sau anh Bạc sẽ ở đây ạ?”
“Ừ, nếu như mẹ em có chuyện gì phải về muộn, anh sẽ…”
“Tốt quá!” Không đợi Bạc Cảnh Hậu nói xong, Thiểm Thiểm đã lập tức xông tới và kéo tay cậu ấy: “Anh ơi, vậy có phải chúng ta có thể chơi trò đua xe kia không?”
“Không được, ăn sáng xong thì em phải học thuộc những từ đơn anh giao cho đã.”
Thái độ của Bạc Cảnh Hậu rất kiên quyết.
Trong thời gian này, Bạc Cảnh Hậu không chỉ chơi cùng Thiểm Thiểm mà còn dạy thẳng bé môn Toán và tiếng Anh.
Rõ ràng chỉ hai tuần nhưng Thiểm Thiểm đã học thuộc lòng được mười mấy từ đơn.
Có đôi khi đang ăn sáng, thằng bé còn có thể chỉ vào một ít rau dưa hoa quả và nói ra tên của chúng bằng tiếng Anh nữa.
Bình thường tôi bận rộn công việc nên cũng quên mất chuyện này.
Thiểm Thiểm rất nghe lời Bạc Cảnh Hậu, khẽ gật đầu: “Vậy được rồi, chúng ta nhanh đi ăn cơm thôi.”
Thằng bé nói xong đã xuống tầng với vẻ hoạt bát.
Nhìn Thiểm Thiểm vui vẻ như vậy, trong lòng tôi thật sự biết ơn Vương Thanh Thanh đã đưa tới cho tôi một cậu trông trẻ tốt như Bạc Cảnh Hậu.
Ban đầu, ý của tôi và Bạc Cảnh Hậu là khi tôi về muộn thì cậu ấy mới ở lại trong nhà tôi.
Nhưng buổi tối hôm đó khi Bạc Cảnh Hậu muốn đi, nhóc rắc rối Thiểm Thiểm này cứ ôm lấy chân cậu ấy nhất quyết không cho đi. Thằng bé vừa ôm lấy cậu ấy vừa nói với tôi: “Mẹ, mẹ quên ba từng nói, nếu không cần thiết phải lãng phí thời gian thì đừng lãng phí sao?”
“Hả?”
“Mẹ làm như vậy chính là đang lãng phí thời gian của anh Bạc và con đấy.” Thiểm Thiểm nói năng với lý lẽ rất hùng hồn: “Nếu như anh Bạc ở đây, anh ấy chắc chắn có thể nghỉ ngơi tốt hơn, có thêm nhiều thời gian để học tập và cũng có thể dạy con học mà. Con còn có rất nhiều điều không hiểu, muốn hỏi anh ấy đấy!”
Thật ra trong lòng tôi biết rõ, Thiểm Thiểm làm gì có nhiều vấn đề muốn hỏi Bạc Cảnh Hậu chứ! Chẳng qua nó chỉ có rất nhiều trò chơi và Logo muốn chơi cùng cậu ấy thôi!
Tôi cũng không muốn vạch trần thằng bé. Dù sao, trước mắt có thể thấy Bạc Cảnh Hậu vẫn rất có trách nhiệm, sẽ không nuông chiều để Thiểm Thiểm quá ham chơi.
Tôi nhìn Bạc Cảnh Hậu và hỏi: “Nếu không, hôm nay cậu cứ về trước, ngày mai mang quần áo để thay tới và ở lại đây luôn.”
“Chuyện này…”
“Được mà, được mà! Anh mau đồng ý đi, anh Bạc! Nếu không em sẽ không chơi với anh nữa!”
Thiểm Thiểm vội nói.
Bạc Cảnh Hậu cũng không lay chuyển được Thiểm Thiểm nên chỉ có thể đồng ý.
Ngày hôm sau, khi Bạc Cảnh Hậu tới còn cầm theo một túi da và bỏ vào trong phòng.
Thiểm Thiểm rất vui mừng. Nhưng bởi vì là thứ sáu nên buổi tối Bạc Cảnh Hậu vốn phải đi, thằng bé lại chết sống không cho đi, tôi nói thế nào cũng không có tác dụng.
Cuối cùng, hai người lớn chúng tôi không lay chuyển được thằng bé này, không thể làm gì khác hơn là để cho Bạc Cảnh Hậu ở lại.
Ngày hôm đó giống như là một bước ngoặt vậy. Từ sau ngày đó, Bạc Cảnh Hậu vẫn luôn ở trong nhà tôi, thỉnh thoảng mới quay về trường một chuyến, nhưng gần như phần lớn thời gian đều ở đây.
Tôi cũng rất yên tâm về cậu ấy nên thường để lại trong nhà mấy trăm nghìn, cũng sẽ nhờ cậu ấy đi siêu thị mua đồ giúp tôi.
Hơn nữa, Bạc Cảnh Hậu ở lại vào cuối tuần cũng tốt, như vậy tôi có thể đi tới trường dạy lái để tập lái xe, có thể rút ngắn thời gian lấy được bằng lái.
Bởi vì cuối tuần có thể đi nên chẳng bao lâu tôi đã vượt qua bài thi của ba khóa và đã hẹn trước khóa thứ tư.
Để ăn mừng tôi thông qua khóa thứ ba cộng thêm việc Bạc Cảnh Hậu chăm sóc Thiểm Thiểm lâu như vậy, tôi quyết định dẫn theo cả hai đi ăn cơm.
Sáng thứ bảy, Bạc Cảnh Hậu cùng Thiểm Thiểm học thuộc từ mới xong, tôi liền đi qua hỏi: “Tiểu Bạc, buổi trưa tôi dẫn cậu và Thiểm Thiểm ra ngoài ăn. Cậu muốn ăn gì?”
“Dạ? Không cần rắc rối như vậy đâu ạ!”
Bạc Cảnh Hậu từ chối cũng nằm trong dự đoán của tôi rồi.
Tôi khuyên cậu ấy: “Cứ ăn ở nhà mãi cũng chán. Chúng ta ra ngoài ăn thôi. Cậu muốn ăn gì cũng được, vừa lúc chúc mừng tôi thi qua khóa ba.”
“Con đi, con đi!” Thiểm Thiểm ở bên cạnh kích động nói: “Con muốn ăn Pizza, Pizza, Pizza!”
Tôi liếc nhìn Thiểm Thiểm: “Con nên hỏi xem anh Bạc muốn ăn gì đã chứ!”
Bạc Cảnh Hậu vừa nghe vậy thì híp mắt mỉm cười và nói: “Được, em cũng muốn ăn Pizza.”
“Mẹ thấy chưa, anh Bạc cũng thích giống con kìa!”
Thiểm Thiểm vui mừng nói.
Sau khi chúng tôi thu dọn xong thì ra cửa.
Chúng tôi tới cửa hàng Pizza mà Thiểm Thiểm thích nhất.
Sau khi đến nơi, Thiểm Thiểm gọi bánh kem, Pizza, cánh gà và cả món mì ống.
Thằng bé gọi rất nhiều.
Cuối cùng tôi và Thiểm Thiểm đều ăn không nổi, Bạc Cảnh Hậu lại lặng lẽ ăn hết.
Chờ tới khi cậu ấy ăn xong, tôi cũng hơi bất ngờ: “Cậu có thể ăn được nhiều như vậy à? Vậy chẳng phải bình thường cậu ăn ở nhà không đủ no sao?”
“Không.” Bạc Cảnh Hậu vội nói: “Em sợ lãng phí, hai người không ăn nên em ăn cố thôi.”
“Thật sao?”
Tôi nhìn Bạc Cảnh Hậu, nghĩ tới bình thường cậu ấy ăn không khác gì mình, tôi mới ý thức được là mình sơ sót.
Cậu ta đang tuổi lớn, mới hai mươi tuổi là thời điểm cơ thể phát triển, làm sao có thể ăn giống với một kẻ đã quá tuổi ba mươi, còn phải giữ dáng như tôi chứ?
Trong thời gian ngắn, tôi vô cùng áy náy nói: “Được rồi, chúng ta đi siêu thị mua thức ăn dùng cho cuối tuần thôi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!