Chương 32: Kết cục của kẻ mắt chó khinh người
Lúc này, Diệp Phùng đang ở nhà chơi với Thi Nguyệt thì có tiếng điện thoại vang lên.
“Sao vậy Tố Nghi? Em yên tâm, anh chăm Thi Nguyệt rất tốt, con bé..” Anh còn chưa dứt lời thì bên kia bỗng có tiếng khóc tủi thân vang lên. Khí lạnh thấu xương lập tức bùng nổ, nhiệt độ không khí cũng bị giảm xuống.
“Tố Nghi, em đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại khóc?”
Giọng nói nghẹn ngào của cô tràn đầy tủi nhục: “Diệp Phùng… Em… Ở ngân hàng. Họ vu khống em ăn trộm, còn… còn đánh em…”
Đánh?! Chỉ một chữ này cũng đủ khiến Diệp Phùng đứng ngồi không yên. Anh hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén khí lạnh, ôn hòa nói với Thi Nguyệt: “Thi Nguyệt, ba phải đi đón mẹ, con ngoan ngoãn ở nhà chờ ba về nhé?”
Thi Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu: “Dại Ba đi cẩn thận nhaI”
Diệp Phùng hiền lành xoa đầu cô bé, sau đó xoay người. Vừa bước ra khỏi phòng, sát khí lạnh lẽo giống như tu la đến từ địa ngục trào dâng.
“Chuẩn bị nghe! Ngay lập tức!”
Một chiếc Lamborghini nổ máy xuất hiện ngay trước mặt anh. Diệp Phùng sắc mặt âm u bước vào xe, lạnh lùng nói: “Ngân hàng!”
Thiên Lang lái xe cũng sắc mặt lạnh lẽo.
Anh đi theo Diệp Phùng nhiều năm nên đương nhiên biết lúc này Diệp Phùng đang trong trạng thái sắp bùng nổ. Là kẻ nào gan lớn bằng trời dám chọc giận thầy mình? Thiên Lang không hề do dự, đạp chân ga hết cỡ, chiếc Lamborghini lao đi như bay.
Lúc này, trong văn phòng giám đốc ngân hàng, dấu tay trên mặt Hà Tố Nghi còn chưa hết sưng, tóc rối bù, vết máu trên cổ tay càng rõ ràng. Thấy cô nhìn mà thương xót, giám đốc ngân hàng không hề đồng tình, lạnh lùng nói: “Cô cần gì phải làm thế? Nhanh chóng nhận tội thì có lẽ còn được khoan hồng, việc gì phải cố làm ra vẻ?”
Vừa dứt lời, chợt có tiếng nổ vang lên, cửa phòng trộm bằng hợp kim của ngân hàng bị đạp bay, hai bóng người bước vào phòng, căn phòng vốn còn mát mẻ trực tiếp tiến vào mùa đông giá rét.
“Kẻ nào?!” Hai tên bảo vệ thấy người tới dám càn rỡ, lập tức giận dữ rút dùi cui điện xông tới.
“Cút!” Tiếng hét trầm thấp vang lên, Thiên Lang giơ tay đánh bay hai tên bảo vệ, đụng vào bàn ghế ngã ngang ngã dọc, đủ để thấy anh ta dùng sức đến mức nào. Thấy cảnh này, sắc mặt giám đốc thay đổi, vội kêu lên: “Người đâu! Người đâu! Gọi tất cả bảo vệ tới đây! Có kẻ xông vào ngân hàng!”
Diệp Phùng lạnh lùng nhìn hắn ta, bước tới †úm cổ áo hắn, thân thể nặng hơn 100 ký bị nhấc bổng lên, giọng nói như tu la vang lên bên tai hắn ta: “Đây là vợ tôi, ông dám đánh cô ấy ư?!”
Đối mặt với cơn giận của anh, giám đốc sợ tới mức mặt cắt không còn chút máu, thân thể run lẩy bẩy.
“Cậu… Cậu định làm gì?!”
Nhân viên ngân hàng đứng bên cạnh vội nói: “Vợ anh ăn trộm, chúng tôi đánh cô ta thì sao? Tôi khuyên anh tốt nhất hãy buông giám đốc ra, bằng không lát nữa cảnh sát tới…”
Bốp! Diệp Phùng giơ tay đánh cho tên nhân viên ồn ào miệng đổ máu, răng bị rụng mấy cái.
“Ăn trộm ư? Tốt nhất ông hãy cho tôi một lời giải thích rõ ràng, bằng không…” Diệp Phùng khế híp mắt: “Các người, ai cũng đừng lành lặn rời khỏi nơi này!
Giám đốc vừa được buông ra lập tức lấy †ấm thẻ đen ra, vội nói: “Bằng chứng nằm ở đây! Cậu còn gì mà chống chế?”
Nhìn tấm thẻ đó, Diệp Phùng khựng lại, đây chẳng phải là tấm thẻ mà mình cho Hà Tố Nghi hồi sáng hay sao?
“Đây là tiền tiêu vặt tôi cho vợ tôi, có vấn đề gì sao?”
Giám đốc trợn tròn mắt, sau đó nhổ nước bọt: “Cậu biết đây là thẻ gì không? Thẻ đặc chế của ngân hàng thế giới, mức tiền thấp nhất là 1.500 tỷ đồng! 1.500 tỷ làm tiền tiêu vặt, cậu cho rằng cậu là ai?”
Diệp Phùng nhìn sang bên cạnh, Thiên Lang lập tức hiểu ý, lấy di động ra gọi điện thoại, sau khi nối máy, anh cung kính đưa điện thoại đến trước mặt Diệp Phùng.
“Tổng giám đốc Rose, tấm thẻ ngân hàng mà lúc trước anh xin tôi nhận lấy hình như không có tác dụng gì hết. Một giám đốc ngân hàng nho nhỏ mà lại dám nghỉ ngờ tôi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!