Chương 340
Khóe miệng Diệp Phùng hiện lên vẻ kiêu ngạo: “Tôi khuyên mấy người, tốt nhất đừng manh động!”
“Hôm nay tâm trạng tôi tốt, không muốn gây chuyện nhưng điều này cũng không có nghĩa là tôi sẽ không gây chuyện!”
Bảo vệ không dám tiến lên, cơ thể dường như cứng đờ.
Mặt Cao Khuê Kỳ đỏ lên vì tức, lông mày cũng dựng thẳng dậy.
“Một lũ rác rưởi!”
Cao Khuê Kỳ giận dữ chỉ đám bảo vệ.
“Cô cũng đừng làm khó bảo vệ nữa, hôm nay tôi tới đây không phải để cãi nhau, mau đưa tôi tới phòng làm việc của tổng giám đốc ngân hàng, tôi muốn gặp Tống Hàng.” Diệp Phùng lạnh lùng nói.
Cao Khuê Kỳ chợt nhớ vừa rồi, khi cô ta đi ngang qua phòng làm việc của tổng giám đốc ngân hàng, có nghe thấy tổng giám đốc đang nói chuyện rất cung kính với ai đó qua điện thoại, hình như còn nói nhất định không dám sơ suất, giống như đón tiếp một vị khách quý, lẽ nào chính là chàng trai trẻ này?
Vừa nghĩ vậy, Cao Khuê Kỳ vội loại bỏ suy nghĩ này.
Nếu như là khách quý mà tổng giám đốc ngân hàng đón tiếp, sao có thể là một chàng trai trẻ bình thường như vậy?
Hơn nữa, cô ta làm trong hệ thống ngân hàng, đương nhiên cũng từng tiếp xúc với không ít người có tiền ở tầng lớp trên, nhưng từ trước tới nay chưa hề nghe nói có nhân vật như thế…
Đúng lúc này, một người đàn ông trung tuổi khoác trên mình bộ quần áo của nhãn hàng nổi tiếng đi vào sảnh lớn của ngân hàng.
Nhìn thấy người này, Cao Khuê Kỳ lập tức cười tươi nghênh đón.
“Tổng giám đốc Trịnh, ngài tới rồi, nếu ngài có chuyện quan trọng, có thể trực tiếp đi qua cửa VIP để xử lý công việc.”
Cao Khuê Kỳ rất nhiệt tình với ông chủ Trịnh, gần như xích lại gần để nịnh hót, còn hơi ưỡn ngực lên ngầm ra hiệu.
Ông chủ Trịnh nhìn thân hình đẫy đà của Cao Khuê Kỳ mấy lượt, ánh mắt rực lửa, cười nói: “Giám đốc Cao à, tôi tới tìm tổng giám đốc Tống có chuyện.”
Vừa nghe thấy vậy, Cao Khuê Kỳ nháy mắt hiểu ra.
Cô ta đã giao thiệp với ông chủ Trịnh được ba năm, biết rằng giá trị của ông ta hơn ba trăm tỷ, lẽ nào khách quý mà vừa rồi tổng giám đốc ngân hàng nhắc tới chính là ông ta?
“Tổng giám đốc Trịnh, mời đi bên này, tổng giám đốc Tống đã đợi ngài lâu lắm rồi.”
Cao Khuê Kỳ ưỡn ngực, muốn dẫn ông chủ Trịnh tới phòng làm việc của tổng giám đốc ngân hàng.
Đột nhiên Cao Khuê Kỳ lại nhớ tới Diệp Phùng, cô ta sợ rằng sau khi mình rời đi thì Diệp Phùng sẽ lại gây chuyện.
Vì thế, cô ta bước trên giày cao gót, cộp cộp cộp chạy tới trước mặt Diệp Phùng, chỉ vào mặt anh cảnh cáo: “Nếu anh còn cố tình gây sự, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Nói xong, Cao Khuê Kỳ quay đầu bước đi, cặp mông tròn lắc lắc, tiến tới bên cạnh ông chủ Trịnh, gần như muốn dán sát lên người ông ta.
“Rất xin lỗi ngài, tổng giám đốc Trịnh, đã để ngài đợi lâu rồi.”
Ông chủ Trịnh cũng tò mò, vô tình hỏi: “Giám đốc Cao, thằng nhóc đó làm gì vậy?”
“Không cần để ý tới anh ta, chỉ là một con gà cùi bắp cỏn con cố tình gây sự thôi, bỏ đi.” Cao Khuê Kỳ trả lời.
“À… Hóa ra là một thằng rác rưởi dưới đáy xã hộ..”
Ông chủ Trịnh nở một nụ cười đầy ẩn ý, vẻ mặt khinh thường liếc nhìn Diệp Phùng.
Cao Khuê Kỳ đã dẫn ông chủ Trịnh tới phòng làm việc của tổng giám đốc ngân hàng, gõ cửa: “Tổng giám đốc Tống, khách quý của ngài tới rồi.”
Vì để tổng giám đốc Tống biết cô ta đã đón tiếp ông chủ Trịnh rất nhiệt tình nên sau khi mở cửa, Cao Khuê Kỳ không định rời đi mà lộ mặt ra để gây ấn tượng tốt với tổng giám đốc ngân hàng.
Cửa vừa mở, Tống Hàng vội bày ra một nụ cười nhiệt tình.
Nhưng nụ cười của ông ta cứng lại trong chớp mắt.
“Thầy Diệp đâu?” Tống Hàng cau mày.
“Diệp… Thầy Diệp?” Cao Khuê Kỳ không hiểu chuyện gì. Trong lúc Cao Khuê Kỳ vẫn còn đang khó hiểu thì ông chủ Trịnh đã bước vào rất tự nhiên.
“Ông Tống à, ông thật sự rất hiểu tôi, ngay cả trà cũng pha sẵn cho tôi.” Ông chủ Trịnh ngồi xuống cạnh bàn trà, muốn rót trà ra.
Nhưng lúc này, ánh mắt tổng giám đốc Tống chợt khựng lại, ông ta nói với ông chủ Trịnh: “Ông Trịnh, ngày mai tôi với ông sẽ nói chuyện của ông sau, hôm nay tôi có việc rất quan trọng, ông quay về trước đi!”
Thấy vẻ mặt tổng giám đốc Tống có gì đó không đúng, ông chủ Trịnh cũng rất khó chịu, ông ta đặt chén trà xuống.
“Được rồi, ngày mai tôi lại đến.” Ông chủ Trịnh tức giận rời đi.
Thế nhưng tổng giám đốc Tống cũng không hề cảm thấy có gì không ổn.
Đây là trà Tiền Long được pha riêng cho Diệp Phùng, trà là trà ngon, nước pha trà là nước suối ngọt lấy từ núi Vân Đài.
Đây chính là khách quý mà cậu chủ nhà ông ta đích thân gọi điện tới, bảo ông ta đón tiếp cẩn thận, thậm chí Tống Hàng có thể nghe ra giọng điệu cung kính của Hứa Phi đối với Diệp Phùng!
Một người mà ngay tới cậu chủ nhà mình cũng vô cùng kính trọng, sẽ là nhân vật đao to búa lớn phi thường tới mức nào?
Phải biết, ngân hàng Đại Hưng là ngân hàng tư nhân, ông chủ của nó chính là gia tộc của Hứa Phi, khách quý mà Hứa Phi đích thân giao phó, sao ông ta dám sơ suất? Nếu so với anh, ông chủ Trịnh chỉ tính là đồ bỏ đi!
“Tổng giám đốc Tống, ông chủ Trịnh không phải là khách quý mà hôm nay ngài phải đón tiếp sao?” Cao Khuê Kỳ hoang mang hỏi.
“Cô thì biết cái gì! Trịnh Hữu Quang sao có thể sánh với thầy Diệp, xin cô đấy, sau này hãy sáng suốt lên chút!”
Giờ phút này, Diệp Phùng cũng một thân một mình, ung dung tìm tới phòng làm việc của tổng giám đốc ngân hàng.
Thấy Diệp Phùng, Cao Khuê Kỳ chợt thấy chán ghét.
Vừa bị tổng giám đốc ngân hàng khiển trách một trận nên Cao Khuê Kỳ quyết định biểu hiện cho tốt, đuổi tên thấp hèn cỏn con chướng mắt này ra ngoài.
“Sao anh còn chưa đi? Mau cút đi!
Phòng làm việc của tổng giám đốc ngân hàng không phải là chỗ anh có thể \ ra vào tùy tiện.
Cao Khuê Kỳ trợn tròn hai mắt.
Diệp Phùng đứng trước cửa, lù lù bất động, anh chỉ lẳng lặng nói: “Tôi họ Diệp.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!