Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Thiên trường chi cửu

Các bạn đang đọc truyện Thiên Trường Chi Cửu – Chương 316 miễn phí tại đây. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Chương 316
TỐ CÁO
Giang Mộ Tuyết còn chưa thay váy cưới xong thì điện thoại của Tần Phong lại vang lên.
Anh nhìn thông tin hiển thị trên màn hình, đứng lên nói với Nhiếp Tòng Nhu: “Bà nội, cháu đi nghe điện thoại.”
Sau đó không đợi Nhiếp Tòng Nhu đồng ý thì Tần Phong đã cầm điện thoại ra gian ngoài.
Sau khi nghe xong điện thoại, lông mày của anh nhíu thật chặt, tắt máy suy tư một lúc rồi mới gọi vào số của Lục Chi Cửu.
“Tổng Giám đốc Lục, Tài chính Thiên Nhiên bị tố cáo giao dịch trái quy định…”
Cùng lúc đó ở thành phố Nhĩ.
Sau khi Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu tới quán bar lúc rạng sáng thì cô lại đòi đi xem mặt trời mọc, nhưng Lục Chi Cửu không đồng ý. Hai người giằng co một hồi, cuối cùng Lục Chi Cửu phải nhượng bộ bằng cách cho cô đi chèo thuyền trên biển Tiển.
Thế là hai người lại chèo thuyền một tiếng, mãi tới khi Thẩm Thiên Trường chán đến mức suýt thì ngủ quên, hai người mới trở về khách sạn.
Thẩm Thiên Trường đang ngủ bù hăng say thì chiếc điện thoại đặt trên đầu giường lại vang lên liên tục.
Cô vẫn nhắm mắt, cầm điện thoại lên ấn bắt máy, đầu bên kia vang lên giọng nói của Tống Ngưng Y.
“Tổng Giám đốc Thẩm?”
“Ừm.”
Nghe thấy giọng nói mơ màng của Thẩm Thiên Trường, Tống Ngưng Y không khỏi sửng sốt, nhưng hai giây sau lại tiếp tục nói: “Tổng Giám đốc Thẩm, xin lỗi vì quấy rầy cô nghỉ ngơi, nhưng công ty chúng ta đã xảy ra chuyện rồi.”
Thẩm Thiên Trường lập tức mở mắt ra: “Chuyện gì?”
“Vừa rồi người của Ủy ban điều tiết chứng khoán tới công ty của chúng ta, đưa Tổng Giám đốc Tiểu Trần và Giám đốc Ninh đi rồi.”
Mí mắt của Thẩm Thiên Trường đột nhiên giật giật, nhưng giọng nói vẫn coi như bình tĩnh: “Lý do là gì?”
“Họ nói là có người tố cáo chúng ta giao dịch trái quy định, cô không ở đây nên chỉ có thể đưa Tổng Giám đốc Tiểu Trần và Giám đốc Ninh đi điều tra.”
“Giao dịch trái quy định?”
“Đúng thế.”
Thẩm Thiên Trường cười lạnh một tiếng, đúng là một lý do nực cười. Bộ phận hợp đồng giao ngay của Tài chính Thiên Nhiên mới bắt đầu cất bước, mọi thao tác trong giao dịch hợp đồng tương lai đều do cô khống chế, sao lại giao dịch trái quy định được.
Cái trò ra oai phủ đầu này cũng biết chọn thời gian đấy.
“Đợi tôi trở về.”
“Vâng.”
Thẩm Thiên Trường tắt máy, cô ngồi trên giường suy nghĩ một lúc lâu rồi mới đứng lên.
Cô vào phòng tắm lấy nước lau mặt, sau đó ra khỏi phòng ngủ đi tới phòng khách, nhưng không nhìn thấy Lục Chi Cửu đâu, đang định gọi anh thì lại liếc nhìn thấy người đang đứng ngoài ban công.
Thẩm Thiên Trường bước tới ban công. Lục Chi Cửu mặc bộ đồ ngủ rộng rãi màu xanh thẫm, trong những tia nắng ban mai của thành phố Nhĩ, thân thể cao lớn của anh như tỏa ra ánh vàng.
“Lục Chi Cửu, em…”
Đây là tuần trăng mật của cô và anh, rõ ràng đã nói là một tuần, nhưng lại phải kết thúc trước thời hạn.
Trong lòng Thẩm Thiên Trường không khỏi cảm thấy áy náy, khiến cô không thể nói ra được một câu nói hoàn chỉnh.
Rốt cuộc Lục Chi Cửu cũng quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt sa sút của Thẩm Thiên Trường, anh lại nở nụ cười thoải mái.
“Vé máy bay về thành phố Vân sớm nhất là ba giờ chiều nay, anh vừa mua hai vé rồi.”
Thẩm Thiên Trường ngẩng đầu lên, nhìn anh mấy giây rồi lao thẳng vào lòng anh.
“Lục Chi Cửu, vì sao anh lại tốt như vậy cơ chứ! Anh là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này!”
Lục Chi Cửu ôm lấy cô, nói bằng giọng trầm thấp: “Nhưng chuyện này không cho qua được đâu, sau này phải bù lại đấy.”
Thẩm Thiên Trường gật đầu thật mạnh, sau này chắc chắn cô sẽ bồi thường gấp bội cho tuần trăng mật dang dở này!
***
Bởi vì Tài chính Thiên Nhiên đột ngột xảy ra chuyện, hành trình tuần trăng mật của Lục Chi Cửu cũng kết thúc sớm hơn dự định, thế nên Tần Phong bắt buộc phải trở về công ty để chuẩn bị xong xuôi mọi tài liệu.
Sau khi gọi điện cho Lục Chi Cửu, Tần Phong nhìn Nhiếp Tòng Nhu và nói với vẻ mặt khó xử: “Bà nội, công ty có chuyện đột xuất, có thể bây giờ cháu phải qua đó.”
Thấy anh lại phải đi làm, Nhiếp Tòng Nhu nghiêm mặt tỏ vẻ không đồng ý: “Không được đi!”
Tần Phong rất khó xử: “Bà nội…”
Thấy anh như vậy, cơn tức trong lòng Nhiếp Tòng Nhu cũng dâng lên, khiến giọng nói của bà cất cao hơn nhiều: “Nhìn xem, bà vừa khen cháu hai câu là cháu lại bắt đầu rồi. Ngày nào cũng chỉ biết mỗi công việc, hôm nay tới đây thử áo cưới với Tiểu Tuyết cũng đòi đi làm, đến mùng mười tháng sau có phải cháu cũng sẽ đi làm không? Sao cháu không cưới sếp của cháu về nhà luôn đi?”
Bị bà mắng cho một trận như vậy, Tần Phong đi cũng không được, ngồi lại ở đây cũng không xong.
Giang Mộ Tuyết đang ở trong phòng thử đồ, nghe thấy lời nói của Nhiếp Tòng Nhu ở bên ngoài, cô không nhịn được gọi: “Tần Phong.”
Thấy Giang Mộ Tuyết gọi mình, Tần Phong vội vàng đi tới trước tấm rèm của phòng thử đồ: “Tiểu Tuyết.”
“Có phải công ty anh có chuyện gấp không?”
“Ừm, là chuyện đột xuất, có thể sẽ cần anh xử lý.”
“Vậy anh đi trước đi, mấy bộ còn lại đã có bà nội ở đây với em rồi.”
“Tiểu Tuyết, anh xin lỗi…
Mặc dù nói chuyện với Tần Phong cách rèm cửa nhưng Giang Mộ Tuyết vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt bất đắc dĩ của anh thông qua giọng nói. Cô tươi cười thoải mái: “Không sao đâu, chỉ là thử váy cưới thôi mà.”
Dứt lời, cô lại trêu chọc anh: “Chỉ cần đến lúc kết hôn anh đừng có việc đột xuất là được.”
“Haizz, em biết là anh sẽ không thế mà Tiểu Tuyết…”
“Ừm, vậy bây giờ anh đi mau lên…”
Sau khi có được sự đồng ý của Giang Mộ Tuyết, Tần Phong rời khỏi cửa hàng váy cưới trước ánh mắt uy hiếp của Nhiếp Tòng Nhu.
Sau khi Tần Phong đi, không biết vì sao Giang Mộ Tuyết không còn quá hứng thú với việc thử váy cưới nữa. Cô thử ba bộ liên tiếp, Nhiếp Tòng Nhu ở ngoài chờ cô, bộ nào bà cũng hài lòng. đây
Thực ra mấy chiếc váy cưới này đều là do Nhiếp Tòng Nhu bảo bác gái của Tần Phong là Tằng Tụng Hoa tự tay làm, kích thước là do Tần Phong đưa cho, không có lý nào lại không vừa.
Thử áo cưới xong, Giang Mộ Tuyết dẫn Nhiếp Tòng Nhu đi dạo trong khu thương mại, còn dẫn bà đi mua quần áo cần mặc vào ngày cưới của hai người.
Cuối cùng Giang Mộ Tuyết tìm một nhà hàng, định ăn trưa với bà cụ rồi bảo quản gia tới đón bà về.
Giang Mộ Tuyết lựa chọn một nhà hàng với phong cách thanh đạm, hai người vừa ngồi xuống định gọi món thì lại nghe thấy ai đó gọi: “Bà nội…”
Giang Mộ Tuyết quay đầu lại nhìn, thấy Diệp Linh Khê đang đứng cách đó không xa.
Không đợi hai người trả lời, Diệp Linh Khê đã đi tới trước bàn của hai người.
“Bà nội cũng tới đây ăn trưa ạ?”
Mặc dù Nhiếp Tòng Nhu không thích Diệp Linh Khê, nhưng bởi vì hôm nay cùng Giang Mộ Tuyết đi thử váy cưới nên tâm trạng bà rất tốt, hơn nữa Diệp Linh Khê là vị hôn thê của Tần Diệp, chuyện này không có gì để bàn cãi, vậy nên bà không lạnh lùng như lúc trước nữa, trả lời lại một câu: “Ừm, hôm nay tôi dẫn Tiểu Tuyết đi thử áo cưới.”
Nghe thấy câu nói này của bà, trái tim Diệp Linh Khê bỗng nhói đau: “Thử áo cưới… Đã chọn được ngày tổ chức đám cưới cho Tần Phong và cô Giang rồi sao?”
Nhiếp Tòng Nhu nhíu mày nói: “Mẹ của Tiểu Diệp không nói cho mấy đứa à?”
Nụ cười trên mặt Diệp Linh Khê hơi cứng ngắc: “Có thể là vì bận quá nên không nói…”
“Ừm…”
Thấy Nhiếp Tòng Nhu lại bắt đầu phớt lờ mình, Diệp Linh Khê chỉ có thể hỏi Giang Mộ Tuyết: “Cô Giang, không biết đám cưới của hai người được tổ chức vào ngày nào?”
Giang Mộ Tuyết cười đáp: “Ngày mùng mười tháng sau.”
Ngày mùng mười tháng sau…
Diệp Linh Khê hoàn toàn ngơ ngác, cô ta cố gắng bình phục nỗi lòng, rất lâu sau mới nở một nụ cười khó coi: “Vậy thì chúc mừng hai người.”
“Cám ơn.”
Thấy cô ta không có vẻ gì là định rời khỏi đây, Giang Mộ Tuyết bèn mở miệng: “Cô Diệp cũng định ăn cơm trưa sao? Có muốn ăn cùng với chúng tôi không?”
Diệp Linh Khê hoàn hồn lại, cô ta xua tay từ chối: “Thôi, tôi đã ăn rồi, quán này là do bạn tôi mở, thức ăn không tệ, bà nội nhất định sẽ thích.”
Vừa nói cô ta vừa nhìn Nhiếp Tòng Nhu, nhưng Nhiếp Tòng Nhu còn chẳng buồn ngước mắt lên.
“Vậy thì… Cô Diệp cứ tự nhiên?”
“Được, hai người… từ từ ăn.”
Diệp Linh Khê lại nói với Nhiếp Tòng Nhu: “Bà nội, cháu đi trước đây ạ.”
Dứt lời, không đợi Nhiếp Tòng Nhu nói gì, cô ta đã xoay người ra khỏi nhà hàng.

Nhấn Mở Bình Luận