Tống Minh Hi trầm mặt xuống nói: "Chuyện khi nào?"
"Mới cách mấy ngày." Quách Hựu Chi đáp: "Không biết dùng thủ pháp thông thiên gì che giấu tai mắt người khác rời đi, cả mấy quân cờ của chúng ta trong phủ cũng bị che giấu."
Tống Minh Hi nói: "Hắn là không màng thân nhân trong nhà, hay là cùng nhau chạy trốn?"
Advertisement
"Không biết, bất quá cũng không phải hoàn toàn thập phần thuận lợi, người của chúng ra nói hắn ở ngoại thành trúng một mũi tên, rơi xuống nước, trên mũi tên có độc, dòng nước chảy xiết, cũng không biết có mạng lớn có thể hay sống sót hay không."
Hắn chỉ cần mạng lớn không chết, hay là trốn ra khỏi nhãn pháp* của Thái Tử, một khi cùng Định quân hợp lại, phía Thái Tử liền lại mất đi mấy phần thắng.
"Loảng xoảng" một tiếng, bọn họ nương theo âm thành nhìn, nha hoàn Phù Bích kia tay chân lóng ngóng đem bình hoa trên gía làm vỡ.
Tống Minh Hi nhíu mày: "Làm sao lại ngốc như vậy, đi đường cũng có thể vấp ngã?"
Advertisement
Phù Bích nhanh chóng xin lỗi, chầm chậm thu thập bình sứ bị vỡ, Quách Hựu Chi nghi ngờ mà liếc nhìn nàng một cái, từ trong lòng ngực lấy ra một vật, nói: " Lời tiếp theo muốn nói, vẫn là thỉnh vị cô nương này tránh đi."
Phù Bích nguyên bản muốn thừa dịp thu thập mảnh sứ vỡ, nghe lén một chút kế hoạch của bọn họ, nhưng là cơ hội lần này lại không bắt được, nàng hướng Tống Minh Hi xin lỗi, hắn cũng chỉ vẫy tay: "Đi xuống đi, để cho người khác tới thu thập, đừng lại làm tay bị thương."
Phù Bích buông mảnh sứ vỡ ra, yên lặng ra cửa, nàng cũng không biết đi đâu, mỗi người trong phủ đều có việc của chính mình, nếu nàng không làm việc liền bị chỉ trích là lười biếng, bị mắng là chuyện nhỏ, khiến cho người khác chú ý lại là chuyện lớn, nàng còn trông cậy vào việc được ra cửa để bỏ trốn đấy.
Phù Bích tìm một góc, ngồi xổm xuống, nhớ lại những chuyện mới vừa rồi ở trong phòng.
Quách Hựu Chi nói rằng ca ca nàng trúng tên độc, rơi xuống dòng nước chảy xiết, nàng biết ca ca bơi giỏi, thác nước hay ao hồ đều không thể gây thương tổn hắn, nhưng lại bị trúng tên độc liền khó nói.
Nàng đang bị giam lỏng, cái gì cũng làm không được, ngoại trừ ôm đầu gối tự trách.
Nghĩ tới nghĩ lui, Phù Bích nghĩ, nếu người Quách gia đã không sợ phía trên kiêng kị tư giao*, vào lúc này còn quang minh chính đại đến Hoài Nam vương phủ, như vậy tất nhiên là người cùng một phe, Tống gia bên ngoài trung lập, kỳ thật là một đường muốn quy thuận Thái Tử, kéo dài "Tòng long chi công" ( phò tá vua)của bọn họ.
Nàng cười lạnh, nếu là ca ca không còn, nàng ở trong phủ thăm dò cơ mật, giao cho Định Quốc Công, cũng là một loại phương thức giúp cho nghiệp lớn, hiến thân mình cũng không có gì.
Đang xuất thần, một giọng nữ sắc bén vang lên; "Nha, lại lười biếng trốn việc, ngươi đừng tưởng rằng là người trong phòng thế tử là có thể lười nhác."
Phù Bích ngẩng đầu, là Thu Nhạn cùng tiểu tỷ muội, các nàng đem Phù Bích vây trong góc tường.
Nàng có chút luống cuống, Thế tử gia lệnh nàng chỉ cần ở trong thư phòng hầu hạ, chẳng lẽ còn chưa truyền tới tai Thu Nhạn sao?
Thu Nhạn nói: "Nghe nói ngươi đêm qua làm xiêm y ướt nhẹp, nhân lúc Thế tử gia tắm gội câu dẫn hắn, trách không được có thể làm người trong phòng thế tử, thật đúng là có bản lĩnh."
...Quả nhiên, tin bồn nước bẩn cùng xiêm y kia thực nhanh liền truyền khắp Tống phủ, bọn họ ở sau lưng thêm suy đoán xằng bậy, không dám ở trước mặt Tống Minh Hi nói một chữ, chỉ có thể khi dễ cái thông phòng nhỏ bé nàng đây.
Phù Bích cảm thấy giải thích cũng vô dụng, nàng một cái người câm, ngôn ngữ tay chân người ta cũng xem không hiểu, người có thể nói chuyện còn bị bẻ cong hiểu lầm, huống chi là người không thể nói chuyện.
Nàng chỉ có thể thẳng lưng, đứng trong đám người.
"Thu Nhạn tỷ, thoạt nhìn người câm này không phục ngươi a."
"Chúng ta giáo huấn nàng!"
Phù Bích nhấp môi, trong mắt có một tia hoảng loạn, nàng xác thật cực kỳ sợ đau đớn trên da thịt, bị khi dễ cũng không cách nào nói rõ lí lẽ.
Đang lúc nguy cấp, cửa thư phòng mở ra, thanh âm thanh lãnh của nam nhân vang lên: "Quan uy rất lớn a, các vị."
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Editor: Nay đi tiêm vaccin về, bị sốt, nên đăng trễ các cô ạ ~~~~