Thím Cố thấy cô đeo tạp dề vào liền vội vàng cất tiếng, hôm qua xảy ra chuyện gì, không phải là bà không biết. Mặc dù không có mặt trực tiếp ở hiện trường, nhưng chị Lan đã có kế lại sơ qua câu chuyện cho bà, lúc đó bộ dạng của chị Lan còn vô cùng lo lắng, không biết cô có phải chịu đựng quá sức không.
Tịch Ly mỉm cười dịu dàng, trực tiếp bỏ qua câu hỏi của thím Cổ, tiến đến bật bếp lên, rồi cho vài quả trứng vào bát tô để đánh: “Trong nhà còn bánh mì không ạ?” “Vẫn còn. Đợi một chút, thím đi lấy cho cô”. Cố Hải nói rồi chạy tới trước tủ gỗ, lấy một bao bánh mì còn gần một nửa ra. “Cảm ơn thím”. Tịch Ly đón lấy bao bánh mì, sau đó cho vào trong chảo kèm với một chút bơ. Bữa sáng đơn giản được cô làm xong rất nhanh chóng. Ăn uống xong cô chủ động dọn dẹp chén đĩa của mình cho sạch sẽ rồi nói một câu với thím Cố: “Trưa nay có lẽ cháu sẽ không về nhà đầu. Mọi người cứ ăn cơm trước nhé” “Cô có việc bận gì sao?” Thím Cố có hơi bất ngờ, không phải vì cô nói có chuyện phải ra ngoài mà là vì bởi lẽ từ trước tới nay cô lúc nào cũng thể hiện sự quan tâm đối với Lạc Anh, làm đồ ăn sáng cũng làm thêm một phần, còn đặc biệt dặn dò bà phải trông chừng anh ăn uống. Vậy mà hôm nay cô ăn uống rất qua loa, tuy cũng có làm dư ra một phần nhưng hoàn toàn không nhắc đến Lạc Anh, điểm mày làm bà hơi chú ý. “Cậu chủ vẫn chưa dậy sao ạ?” Thím Cố đánh tiếng hỏi cô về Lạc Anh.
Tịch Ly hơi lắc lắc đầu, thanh âm nhẹ nhàng đáp lại thím Cố:
“Có lẽ là vẫn chưa?
Có lẽ sao?
Từ bao giờ mà sự quan tâm của cô đối với cuộc sống sinh hoạt của Lạc Anh lại trở nên hời
hợt vậy? Thím Cố mặc dù thắc mắc trong lòng, nhưng bà cũng không phải là người khiếm nhã không có lòng tự trọng, chuyên đi đào góc tường nhà người ta. Cho nên thím Cố cũng gật đầu lại với cô một cái để biểu thị mình đã hiểu, quan tâm dặn dò có thêm một vài câu: “Được, tôi đã hiểu rồi. Cô đi đường cẩn thận, đi sớm về sớm” .
Mặc dù sống trong khu cao cấp nhưng nạn trộm cắp gần đây đột nhiên lại xảy ra quanh các khu này, cô lại là con gái, còn một thân một mình đi ra ngoài, cho nên thím Cố cảm thấy
lo lắng cũng là lẽ dĩ nhiên.
“Cảm ơn, con sẽ chú ý”
Tịch Ly nói rồi lên phòng thay đồ, trang điểm nhẹ nhàng bằng cách dặm một chút phấn nước và thoa thêm một chút son, nhìn bản thân trong thanh lịch ở trong gương, cô cảm thấy khá hài lòng.
Còn chưa kịp chải lại tóc, điện thoại cô đột nhiên vang lên âm báo tin nhắn, Tịch Ly vội vàng đặt lượC xuống rồi mở máy lên xem sao. “Xú nha đầu, đang ở đâu? Còn không mau ra sân bay đón tớ?”
Tịch Ly nhìn thấy người gửi tin nhắn đến là Cố Huệ, môi cô cong nhẹ tạo nên một nụ cười, nhanh chóng gõ máy hồi âm lại: “Được được, tỏ sẽ tới ngay đây. Nhưng không phải cậu nói bây giờ rưỡi mới về tới đây sao? Làm sao bây giờ mới sáu giờ rưỡi đã có mặt ở Bắc Kinh này vậy?” “Ừ, đột nhiên đổi ý, muốn mau mau về sớm để gặp cậu. Như thế nào? Cậu không muốn sớm được gặp tớ ư?”
Đọc được dòng tin nhắn này, Tịch Ly đột nhiên cảm thấy buồn cười, trong đầu cô hiện lên hình ảnh Cổ Huệ đang giận dỗi chu môi giống như thói quen của cô ấy từ hồi đại học họ
quen nhau, liền nhanh chóng đeo cặp xách vào rồi đi ra khỏi nhà.
Mới sáng sớm nên trời còn rất trong, còn có cả gió nhẹ vô cùng thoải mái. Một vài tia nắng sớm mai bắt đầu chiếu rọi xuống vạch kẻ đường, cây cối cũng vì ánh nắng mặt trời mà giống như được phủ một lớp màn lấp lánh, đều trở nên tươi tắn hơn.
Nhắc tới người bạn tên Cổ Huệ kia, hai người quen nhau ngay từ hồi vừa bước vào đại học.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!