Sau khi đã gom nhặt đủ dũng khí, rốt cuộc cô cũng có thể thẳng thắn đối mặt với câu hỏi ban nãy của Lạc Phu Nhân: “Mẹ, đúng là con đã mang thai. Bác sĩ bảo đã được gần hai tháng rồi”. Tay Tịch Ly chạm nhẹ lên bụng mình. Bé con, con có nghe được những gì mẹ đang nói không? Người đang ở trước mặt con lúc này, là người sẽ trở thành bà nội của con đấy. “Thật vậy sao?” Tâm tình Lạc Phu Nhân lúc này chỉ có thể hình dung bằng bốn từ: cực kì vui vẻ.
Giấc mơ được bế cháu suốt mấy chục năm qua của bà cuối cùng cũng trở thành sự thật rồi, rốt cuộc Mộ Tuyết Dung cũng đã sắp được lên chức bà nội.
Đây là chuyện vui, nhất định khi trở về bà phải tổ chức tiệc ăn mừng thật lớn. “Nhưng mà... Hiện tại con không biết nên làm như thế nào với đứa bé này cả? Tịch Ly đưa tay lên ôm lấy mặt mình, đầu cô bây giờ thực thấy đau. Nếu chuyện chỉ mới một mình cô và Lạc Anh biết thôi thì cách giải quyết sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Đằng này Lạc Phu Nhân đã biết rồi, cô cũng không thể nào chia tay anh trong yên lặng được. Lạc Phu Nhân nhìn thấy cô mệt mỏi như vậy, trong lòng bà cực kì lo lắng. Cô chỉ vừa mới nhập viện thôi, vậy mà bây giờ lại cứ âu sầu như vậy thì sức khỏe nhất định sẽ xấu đi ít nhiều. “Tịch Ly, ngoan, con đừng nghĩ ngợi lung tung nữa. Bây giờ không phải chỉ có một
mình con đâu, con phải cố gắng ăn uống cùng vui vẻ nhiều hơn, chính là vì đứa bé? Lạc Phu Nhân đưa tay vỗ nhẹ lên bụng cô, bà cũng từng làm mẹ, làm sao lại không hiểu cảm giác của người phụ nữ khi lần đầu tiên được làm mẹ chứ?
Cho dù đối với người đàn ông có hiềm khích thể nào, nhưng đứa con chính là huyết mạch, có sự liên kết trực tiếp với bản thân người mẹ, làm sao Tịch Ly có thể ghét bỏ, không suy nghĩ cho nó đây? “Nhưng con không quên được” Tịch Ly kịch liệt lắc đầu, hình ảnh Cổ Hy vẫn còn in đậm trong tâm trí cô. Không chỉ vì cô ta mây mưa với Lạc Anh, mà còn có hình ảnh khi cô ta cố gắng lôi kéo Tịch Ly ngã xuống cầu thang, làm cho đứa trẻ trong bụng cô bị đe dọa trực tiếp.
Bàn tay Tịch Ly vô thức siết chặt lấy tấm chăn, đôi mắt hiện lên một tia hung ác hiếm thấy.
Cứ cho là cô ta thật sự khao khát được đàng hoàng bước đi bên cạnh Lạc Anh với thân phận bạn gái đi, nhưng làm sao lại có thể độc ác bất chấp thủ đoạn như thế chứ?
Cũng may là đứa trẻ không sao, nếu như nó có mệnh hệ gì, dù cho chỉ còn lại một chút hơi tàn Tịch Ly nhất định cũng sẽ không tha cho cô ta.
Mộ Tuyết Dung thấy được tia hung ác trong mắt cô, bà bất giác rùng mình một cái. Ánh mắt này thật giống với ánh mắt vừa rồi của lạc Anh, chính là loại quyết tuyệt cùng hung tàn khi nhắc tới Cố Hy. Mộ Tuyết Dung hít một hơi sâu, sau đó nắm lấy tay Tịch Ly từ tốn nói: “Nếu như mẹ nói trước kia mẹ cũng đã từng bị phản bội, con có tin không? “Mẹ sao?” Tịch Ly trừng lớn mắt ngạc nhiên, Lạc Phu Nhân thì làm sao có thể bị phản bội được cơ chứ?
Một người phụ nữ tới tuổi ngũ tuần còn xinh đẹp như bà, phong thái lại nho nhã, thật sự có người đàn ông dám đâm sau lưng bà sao? Đây là kiểu trò đùa gì vậy? “Con nói xem có phải là trùng hợp hay không? Trước đám cưới hơn một tháng, ba của Lạc Anh cũng bị người ta bỏ thuốc. Kết quả mẹ biết được, lên máy bay trốn đi hẳn một năm, còn tưởng là ông ấy chủ động phản bội mẹ. Cho đến khi bố mẹ hai bên sang tận Pháp đón mẹ về, mẹ mới biết được chân tương sự thật. Lúc trẻ người non
dại quả thật cái gì cũng tùy ý, cứ hành động theo cảm tính của bản thân. Nhưng hôm đó ông ấy quỳ dưới tuyết hơn một tiếng, mẹ vẫn là không đành lòng mà tha thứ cho Lạc Cẩm”
“Mẹ đương nhiên không cổ xúy chuyện phụ nữ nên dễ dàng tha thứ cho sự đâm chọt của đàn ông đâu. Nhưng mẹ vẫn mong con hãy suy nghĩ thật kĩ, coi như là vì đứa bé, có được không?”
"Me."
Tâm tư Tịch Ly quả thật có chút dao động nhỏ, làm sao Lạc Phu Nhân lại có thể có suy nghĩ giống cô như vậy?
Tịch Ly quả thật cũng đã có suy nghĩ sau khi chia tay Lạc Anh liền sẽ ra nước ngoài. Cố Huệ sắp trở lại Mỹ rồi, cô ấy cần một người làm trợ lý giúp cô ấy quản lý lịch trình, vì dù sao tính tình của Cố Huệ làm việc cũng rất tùy hứng, bây giờ muốn phát triển công việc không thể nào cứ giống như đứa trẻ không có kế hoạch mãi được.
Nhưng sau khi nghe Lạc Phu Nhân nói, cô lại hoài nghi bản thân mình có ý định như vậy là đúng hay sai?
Cô quá quá ích kỉ không khi tự ý quyết định không cho đứa bé gặp mặt cha của mình, để nó chỉ có một mình mẹ? “Con... Con cần thời gian suy nghĩ.” Tịch Ly không muốn đưa ra quyết định quá vội vàng, cho nên xin Lạc Phu Nhân hãy cho cô thêm thời gian.
Lạc Phu Nhân đương nhiên hiểu cho cô, nhưng bà không yên tâm để con dâu tương lại của mình đơn thân độc mã ở trogn bệnh viện không có ai chăm sóc một chút nào. Không chỉ là vì cô, mà bà cũng muốn được tự tay chăm sóc cho đứa cháu đầu tiên
của mình nữa.
“Được, mẹ không ép con, con cứ từ từ suy nghĩ. Nhưng một mình ở trong bệnh viện là không tốt, trước, con cứ về nhà chúng ta đã, có được không?”
“Được”
Tịch ly suy nghĩ một lúc lâu rồi lên tiếng. Dù sao Cổ Huệ cùng những người khác đều có cuộc sống riêng, cô cũng không thể nào làm phiền họ mãi được. Trở về biệt thự của Lạc Anh, không chỉ có Lạc Phu Nhân mà thím Cố cũng sẽ chia sẻ cho cô kinh
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!