Không biết có phải là do quá mệt mỏi hay không mà cô đã ngủ thiếp đi trong bồn, tới lúc tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trên giường ngủ, mà bên cạnh thì vang lên tiếng lách cách của bàn phím máy tính. “A, anh làm em thức giấc sao?” Lạc Anh nghe thấy tiếng chăn sột soạt, anh liền vội vàng ngang hành động gõ phím của mình lại, gập laptop xuống rồi đưa mắt nhìn về phía cô.
Tịch Ly nhìn một vòng xung quanh, phát hiện mình đang ở trong phòng Lạc Anh, trong nháy mắt cô liền trở nên hoảng hốt.
Mắt cô ngay lập tức dời vào trong chăn, hiện tại cô đang mặc một chiếc váy ngủ dài màu trắng. Nhưng ban nãy cô vẫn còn ở trong nhà tắm mà, làm sao lại nằm đây ngủ được, hơn nữa lại còn được mặc đồ cho rồi, không lẽ... Nghĩ đến đây, gương mặt của Tịch Ly trong nháy mắt liền đỏ lên như trái táo chín mọng thu hút người ta chạy đến cắn một cái: “Em... Em làm sao lại ở đây? Hơn nữa đồ của em... Không lẽ là do anh thay hả?”
Lạc Anh thấy cô giống như con mèo nhỏ dựng hết cả lông lên, căng thẳng trong lòng anh cũng dịu đi đôi chút, trên môi lại câu lên nụ cười:
“Vậy em nghĩ là ai bế em vào đây? Với xương cốt của mẹ anh hay thím Cố, em không cho rằng họ đủ sức bế một đứa bé nặng như em đấy chứ?”
Nặng cái gì? Cô chỉ có bốn mươi sáu cân thôi đó. Tịch Ly phụng phịu nhìn Lạc Anh, mặt vẫn chưa bớt đỏ. “Em ra ngoài đây”.
Cô vùng chăn ra mà đứng dậy, trong lòng cô đang thấy thực không thoải mái. Chiếc giường này là nơi Lạc Anh cùng với người phụ nữ khác hôm trước vừa lăn lộn, bây giờ cô lại đang nằm đây, điểm này khiến cô cảm thấy bản thân không tiếp thu nổi.
Cô phải rời khỏi đây, cô không muốn nán lại trong căn phòng này thêm một giây
nào nữa.
Lạc Anh làm sao không nhận thấy sự biến đổi tâm trạng thông qua hành động của
Tịch Ly? Trong nháy mắt, anh cũng trở nên hoảng hốt, chạy tới bắt lấy cánh tay cô:
“Tịch Ly!”
Bản thân Lạc Anh cũng không biết mình làm sao nữa. Rõ ràng đang ở chung trong
một căn phòng, nhưng anh lại có cảm giác người cũ trái tim xa. Hai người tựa như một đang đứng ở đầu sông, một đang ở cuối sông vậy. Lạc Anh có linh cảm nếu để cô bước ra khỏi căn phòng này thì Tịch Ly thật sự sẽ rời
xa anh mất, điều này khiến cho anh cực kì lo sợ. Cảm giác mất mát to lớn ập tới,
khiến cho anh vội vàng lao về phía trước ôm lấy cô vào lòng. Tịch Ly đột ngột và vào lồng ngực anh, cảm nhận hơi ẩm đã lâu không bao lấy
mình, có chút thân quen, lại có chút xa lạ.
“Anh mau thả em ra” . Tịch Ly hành động theo cảm tính đẩy Lạc Anh ra một khoảng xa, anh không có phòng bị gì liền chao đảo ngã xuống đất.
Nhân cơ hội đó, Tịch Ly liền chạy xuống dưới nhà. Đã chọn buông bỏ rồi, nhưng tại sao khi tiếp xúc với anh trái tim cô vẫn còn điện
loạn đập như vậy?
Tịch Ly đưa tay đặt lên ngực trái mình, cố trấn tĩnh lại con tim đang đập loạn kia.
Làm ơn, làm ơn đừng trở nên rối bời vì Lạc Anh nữa.
“Con tỉnh dậy rồi sao? Vừa hay, chúng ta cùng ăn cơm”. Lúc đi ngang qua phòng khách, trùng hợp đang có mặt Lạc Phu Nhân ở đó, bà liền nhanh chóng tắt tivi rồi đi đến chỗ cô.
Lia tầm mắt tới chỗ đồng hồ treo tường kiểu Âu, đồng hồ lúc này đã chỉ mười một giờ hơn. Tính ra vậy là cô đã ngủ thiếp đi một giấc khá dài rồi, giấc ngủ kéo dài gần
ba tiếng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!