“Mày rốt cuộc muốn làm cái gì đây?" Cho dù thái độ biểu hiện ra bên ngoài có khác, nhưng con người đa nghi như Cố Huệ đương nhiên không thể nào tin tưởng được sự thay đổi một cách chóng vánh
đến đau đầu như thế này của Cổ Hy, cho nên ánh mắt cô nhìn Cố Hy từ đầu đến cuối vẫn vô cùng cảnh giác. “Em chỉ là... Muốn nói lời xin lỗi.” Cổ Hy nói rồi khóe mắt liền đỏ ửng lên, thanh âm nức nở nói: “Mấy ngày qua em đã suy nghĩ rất nhiều, em biết mình đã sai. Em muốn gửi lời xin lỗi tới mọi người. Người đầu tiên chính là chị, sau đó là Tịch Ly.” “Thật ra mày cũng chẳng làm gì có lỗi với tạo cả”.
Cổ Huệ nhún vai đáp lại. Lúc này cô mới để ý thấy trên gương mặt Cổ Hy có rất nhiều vết tím bầm. Cô ta đang mặc một chiếc váy dài quá bắp chân một chút. Nhưng phần da thịt lộ ra vẫn có thể thấy được ở chân cô ta cũng có vết thương tím bầm, trông như bị ai đó đánh đập vậy.
Cổ Huệ chỉ ghét Cố Hy vì cô ta quá mưu mô và xảo quyệt, thái độ sống cũng không được tốt. Còn lại thành thật mà nói chuyện mẹ cô ta cưới bố của cô, đó là lỗi của ông ấy, là do tình yêu của ông ấy, là sự cố chấp của Cố Kính khi nhất quyết lấy Mộ Chỉ Vụ về nhà bất chấp sự phản đối của mọi người.
Việc này cũng là xảy ra sau khi mẹ cô qua đời, cũng không thể nào trách Cổ Hy cho được, cô ta đều có quyền lựa chọn nơi mình được sinh ra. “Người mày nên nói lời xin lỗi là Tịch Ly. Mày suýt chút nữa đã hại chết con của cậu ấy rồi đấy” “Em sẽ không bén mảng tới gần chị Tịch Ly và Lạc Anh nữa đâu.” Cố Hy nói rồi ngẩng mặt lên cười. Nét buồn bã kia trên mặt cô ta, Cố Huệ chỉ có thể cảm thán bằng một câu: Đời này khó thấy. “Tùy mày thôi”.
Cố Huệ nói rồi quay lưng rời đi, có nói thế nào cô cũng không thể tin được lần trò chuyện này của hai người bọn họ lại kết thúc trong êm đẹp như vậy, hoàn toàn chẳng phải sử dụng chút bạo lực nào để chuyện trò cả.
Cố Hy nhìn theo bóng lưng Cố Huệ, nụ cười gượng gạo trên môi cô ta liền dập tắt. Khuôn mặt không cảm xúc nhìn về phía trước, sau đó chầm chậm xoay người rời đi, biến mất trong biển người mênh mông rộng lớn. “Tôi muốn về nhà!”. Lạc Anh ở trong bệnh viện ngày ngày đều la ó, thật sự khiến cho vị bác sĩ kia thính giác bị tra tấn tới sắp hư luôn rồi.
“Anh có thể nào yên tĩnh muột chút được hay không?”
Bác sĩ vừa thay băng giúp Lạc Anh vừa cất giọng nói đậm tính phàn nàn cũng khổ
sở nói. Suốt từ khi Tịch Ly xuất viện tới giờ, chỉ cần gặp bác sĩ là anh lại liền la ó đòi
về nhà, thật khiến anh ta muốn phát điên.
“Không, cho tôi về nhà”
Đúng lúc tình hình đang căng thẳng, tiếng chuông điện thoại của Lạc Anh lại vang lên. Anh có chút bực bội cầm lấy điện thoại. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy tên hiển
thị người đang gọi đến là ai, trên mặt anh liền lộ ra một nụ cười tươi roi rói:
“Alô, Tịch Ly, là anh đây. Em về đến nhà rồi à?”. “Ừ, em vừa về đến nhà. Lên phòng một cái là gọi điện cho anh” Tịch ly tươi cười vừa cầm điện thoại vừa lật chân ra chui vào bên trong. Nói cô giống một con heo cũng được, nhưng bây giờ cô lại đang cảm thấy thật buồn ngủ. “Em không đến thăm anh à?” Lạc Anh cất giọng trầm ấm, Tịch Ly nghe thấy thế có hơi giần giật khóe môi. Cô chỉ mới từ bệnh viện về thôi, anh đòi cái gì mà cô phải vào thăm anh chứ?
“Anh đừng mè nheo nữa, ngày mai em sẽ đem đồ ăn tới cho anh. Anh muốn ăn cái
gì nào?”
“Ăn gì cũng được?”. “Ừm, dễ nấu một chút
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!