Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam, Tịch Nhuệ có chút bất ngờ nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại mà lên tiếng: “Xin chào, anh là ai vậy, Tịch Ly có ở đó không?” “Cô tìm Tịch Ly để làm gì?” Lạc Anh ngồi trong phòng, đưa mắt nhìn Tịch Ly vẫn còn đang nằm ngủ trên giường. Nhìn tên hiển thị trên màn hình là em gái, anh cũng đoán ra được người đang nói chuyện với mình là ai rồi. “Tôi có chuyện gấp cần gặp chị ấy, anh có thể chuyển máy cho chị ấy được không?” “Tôi không muốn làm phiền cô ấy ngủ. Có gì cô cứ trực tiếp nói với tôi là được rồi.” Lạc Anh thành thật bày tỏ vấn đề, một bàn tay to vươn ra vuốt tóc cô. Tịch Ly thấy hơi nhột, cô đưa tay lên gạt tay anh đi, nhưng Lạc Anh đương nhiên là không dễ dàng buông tay khỏi cô như thế, anh hết xoa đầu rồi lại đưa tay xuống nhéo
má cố.
Đang ngủ sao? Vậy gọi dậy là được mà?
Tịch Nhuệ chau mày sau đó hồi đáp lại lời Lạc Anh: “Anh là người hiện tại đang là bạn trai chị ấy nhỉ, vậy có lẽ tôi nên gọi anh một tiếng
anh rể rồi.”
Tịch Nhuệ nâng môi cười, âm thanh nhẹ nhàng như nước lọt vào tai Lạc Anh.
Anh rể sao?
Cô gái này, xem ra cũng biết lấy lòng người khác lắm. Anh thích cách xưng hô này, cho nên phá lệ giúp cô ta một lần vậy. “Tịch Ly, Tịch Ly. Mau dậy đi em, em có người gọi này” "Um...
Tịch Ly mơ màng nghe thấy có người gọi mình, nhưng cô buồn ngủ lắm. Mắt cứ díp hết lại, cho nên lại chui đầu vào trong chăn.
Lạc Anh nhìn hành động của cô, anh vô thức bật cười, đưa bàn tay to của mình kéo cái chăn màu trắng xuống quá cổ cô, để lộ ra gương mặt đang ngái ngủ của Tịch Ly.
Anh quyết định dùng phương thức “dịu dàng” nhất để đánh thức cô. Đó chính là hôn CÔ.
Tịch Ly trong cơn mơ màng cảm giác được môi mình ẩm ướt. Cô cũng chẳng nghĩ gì nhiều, cho tới khi không khí lưu thông trong phổi cô ngày càng ít, ép buộc cô phải mở
mắt ra.
“Lạc Anh?” Vừa mới mở mắt ra, cô liền thở hổn hển mà ngồi bật dậy sau đó gọi tên anh. “Chào buổi sáng, em cuối cùng cũng dậy rồi”
Lạc Anh lại yêu chiều hôn lên cái trán cô. Tịch Ly thấy thế liền đưa tay lên che trán, gương mặt đờ đẫn có chút oán trách nhìn anh: “Anh không phải đã nói để cho em ngủ một giấc thật thoải mái sao, làm sao bây giờ lại nuốt lời rồi?”.
Cô cảm thấy thật mệt, ngủ bao nhiêu cũng không đủ, vận động cũng chẳng muốn vận động. “Anh xin lỗi, ngày mai em lại tiếp tục ngủ bù hôm nay nhé” Anh cúi người hôn lên môi cô rồi chuyển máy cho cô: “Em gái em gọi điện”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!