Giọng Lạc Anh có chút nghiệm hơn nói, dọa cho Tịch Ly rụt cổ lại, cũng chẳng dám lớn tiếng phản bác gì lại anh.
Cô xốc chắn chạy vào nhà tắm để làm vệ sinh cá nhân, Lạc Anh thì xuống dưới nhà để chuẩn bị bữa sáng giúp cô. Bởi vì đang mang thai cô mũi cô rất nhạy, không thể ăn được mấy món có mùi tanh như sữa và trứng nữa, cho nên buổi sáng của cô hôm nay đã đổi thành cháo gà cùng với sữa hạt. “Anh, cái này khó uống quá” Tịch Ly đưa sữa lên miệng nhấp một ngụm, vị thế này có thật thấy không quen. Lạc Anh cũng biết đột nhiên thay đổi khẩu vị chẳng phải chuyện dễ dàng gì với cô, nhưng phải như thế thì mẹ và bé mới có đầy đủ dinh dưỡng mà phát triển được, cho nên anh kéo ghế ngồi bên cạnh cô, âm thanh ngọt ngào dạ dụ dỗ dã Tịch Ly: “Ngoan, uống nhiều một chút liền sẽ thấy quen thôi. Cái này tốt cho em và con mà” Tịch Ly nghe tới con, mặc dù không muốn uống sữa này một chút nào nhưng cô vẫn phải cố gắng mà nuốt xuống.
Phải nói bây giờ Lạc Anh chăm cô như chăm trẻ vậy. Lúc trước cứ trực tiếp ép cô ăn là được rồi. Nhưng bây giờ lại lo sợ đủ điều, sợ mình trêu đùa quá trớn khiến cho cô uất ức rồi lại khóc òa lên, như thế thì anh sẽ biến thành kẻ tội đồ trong cái nhà này mất.
Tịch Ly cuối cùng cũng ăn sáng xong, cô lên phòng thay đồ rồi chải chuốt lại bản thân một chút.
Tóc thả ngang vai, váy sơ mi liền thân màu xanh nhạt. Dáng vẻ của cô từ trước đến nay không có gì thay đổi, vẫn thanh cao mà giản dị như một bông bách hợp vậy.
“Em chuẩn bị xong chưa?” Lạc Anh đứng ở bên ngoài gõ cửa phòng cô. Tịch Ly cầm theo túi xách rồi mở cửa bước ra ngoài: “Đi thôi, em chuẩn bị xong rồi” “Nhưng mà, anh thật sự muốn đi theo em đấy hả?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!