Quân Thành nhìn theo bóng lưng Tịch Nhuệ rời đi, vừa dựng cái cốc đổ trên bàn lên
thì bỗng có tiếng người vang lên trong phòng khách. Anh nhanh chân từ nhà bếp đi ra ngoài, người đang đứng giữa phòng khách là Quân
Lão Phu Nhân.
“Bà nội, đã khuya như vậy rồi, sao bà lại tới đây?”
Ừ, dạo này cả con cả Tịch Ly đều không tới thăm bà nên bà có chút sốt ruột, cho nên tự mình tới đây gặp hai đứa” Quân Lão Phu Nhân nói rồi ngồi xuống ghế sô pha sau đó quay đầu nhìn xung
quanh một lượt:
“Tịch Ly đâu? Con bé ngủ rồi à? Sao bà lại không thấy?”
“Bà nội...”
Quân Thành thật sự không biết nên giải thích như thế nào với Quân Lão Phu Nhân. Chuyện anh và cô đã ly hôn được một khoảng thời gian khá lâu rồi là thật, chuyện Quân Lão Phu Nhân tạm thời mất đi trí nhớ cũng là thật.
Nhưng bác sĩ đã nói không thể ngay lập tức đả kích trí nhớ của bà, nếu không sức khỏe của bà rất có thể sẽ bị ảnh hưởng rất ngiêm trọng. Cho nên lại thêm một lần, thay vì thẳng thắn nói ra sự thật thì Quân Thành lại lựa chọn nói dối: “Bà, Tịch Ly có chút chuyện phải ra ngoài rồi. Cô ấy ngủ lại ở nhà bạn, chắc phải tới sáng mai mới về”. “Là vậy sao? Vậy cũng tốt, thỉnh thoảng cũng nên để con bé ra ngoài giao lưu kết bạn. Ở nhiều trong nhà cũng không tốt, sẽ thấy ngột ngạt lắm” “Bà nói phải ạ”. Quân Thành tươi cười tiến lên phía trước giúp Quân Lão Phu Nhân bóp vai. Nhưng chuyện tốt thường ngắn ngủi, đột nhiên Tịch Nhuệ lại từ trên lầu đi xuống, tiếng giày của cô thu hút sự chú ý của Quân Lão Phu Nhân: “Sao cô lại ở đây?” Bà quay đầu về phía sau, bày ra gương mặt đầy kinh ngạc nhìn Tịch Nhuệ. Trong kí ức của bà, vẫn còn rất rõ ràng việc Tịch Nhuệ là người chen chân và cuộc hôn nhân của cháu trai và cháu dâu bà, cho nên bà đối với sự xuất hiện của Tịch Nhuệ ở đây phải nói là cực kì không vừa mắt. “Bà... Sao bà lại ở đây?”
Tịch Nhuệ cũng ngạc nhiên không kém Quân Lão Phu Nhân. Không phải bà vừa xuất viện nên phải ở nhà chính nghỉ ngơi sao, tại sao hiện tại lại xuất hiện ở đây rồi? “Quân Thành, chuyện này là sao ạ? Vợ không có ở nhà nên cháu tự tiện đem cái ả hồ ly tinh này về đây sao?”
Quân Lão Phu Nhân đứng bật dậy, âm thanh vì kích động mà có chút lớn, nghe như đang quát mắng Quân Thành vậy. “Bà, bà nghe cháu nói đã
Quân Thành ấn bà ngồi xuống ghế rồi dùng âm thanh cực kì nhẹ nhàng để cố xoa dịu bà: “Chuyện là Tịch Nhuệ có việc nên mới phải ở nhà mình vài hôm. Chuyện này Tịch Ly cũng đã đồng ý rồi, nên cháu mới để cô ấy ở lại qua đêm. Đợi đến sang mai, cô ấy sẽ
liền rời đi mà. Thật ra hôm nay Tịch Ly đến nhà bạn chính là vì muốn tìm cho Tịch Nhuệ một căn chung cư để cô ấy tập sống độc lập đó”.
ở lại qua đêm? Hai mắt Tịch Nhuệ trong nháy mắt mở to ra ngay khi nghe anh nói
câu nói đó.
Từ bao giờ mà cô ta đã thành người qua đêm của anh rồi? Lúc trước bất chấp cho
trời có sập, có bị người nhà phản đối kịch liệt ra sao anh cũng sẵn sàng đứng ra trước mặt họ để bảo vệ cô, vậy mà mối quan hệ giữa hai người bọn họ từ lúc nào đã thành ra xa xa cách cách như này chứ? Rốt cuộc là từ lúc nào? Từ sau khi anh là Tịch Ly ly hôn, sau khi anh biết được sự thật Tịch Nhuệ không phải là ân nhân cứu
mình trong quá khứ, hay là còn từ sớm hơn?
“Sáng mai em sẽ phải rời đi sao?”
Tịch Nhuệ nở một nụ cười miễn cưỡng trên môi nhìn anh mà nói, đôi mắt cô cũng hơi ngẩn ngấn lệ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!