Ngay cả mối tình đầu cũng đắng cay đầy nước mắt. Nhưng thật may hiện tại hạnh phúc đã mỉm cười với cô.
Tịch Ly cuối cùng cũng tìm ra được nam nhân mà mình có thể lựa chọn tin tưởng. Rồi đây cô đã sắp có một gia đình mới, một tổ ấm mới.
Thật ra cuộc sống vô thường, mây đen vần vũ hay ngọt ngào như mật, điều Tịch Ly luôn mong muốn trong cuộc sống của cô chính là sẽ có một nơi bản thân có thể đường đường chính chính gọi là nhà.
Lúc vui vẻ về nhà.
Lúc mệt mỏi về nhà. Những ngày tầm thường, cô cũng về sẽ về nhà. Mong ước của cô, vốn chỉ luôn giản đơn như thế. Cuộc hôn nhân đầu đời của cô đã khiến cho cô sợ hãi bước thêm một bước nữa. Nhưng đúng lúc cố định thu mình lại hoàn toàn vào trong một cái vỏ bọc thật chắc để tự bảo vệ bản thân mình khỏi những đau đớn cùng xô bồ ở xã hội ngoài kia thì điều khiến cô ngờ được chính là những lúc tăm tối nhất, lại có một ánh sáng mạnh mẽ chiếu rọi vào cuộc sống tăm tối của cô.
Lạc Anh đã đưa tay mình cho cô nắm, từng chút từng chút khiến cô có cảm giác bản thân thật sự là một người phụ nữ, cô cũng có quyền được yêu thương.
Cố Huệ thấy cô đăm chiêu ngồi day day quai tách trà, cô ấy liền gõ nhẹ tay lên mặt bàn để kéo Tịch Ly về thế giới hiện tại rồi cất tiếng: “Đứa trẻ trong bụng cậu đã sắp sửa hai tháng rồi nhỉ. Như thế nào, đã biết giới tính của con chưa?” “Ừ, mình cũng chỉ mới biết đây thôi”
Tịch Ly tươi cười rồi đưa tay lên xoa bụng:
“Bác sĩ bảo là một bé trai, có vẻ như sẽ rất giống bố” “Con trai à? Thế mà lão chồng nhà cậu không làm lồng lộn lên sao?” Vài lần gặp mặt cũng đủ để Cổ Huệ đoán được Lạc Anh là một con người như thế
nào. Anh giống như chỉ muốn độc chiếm cô cho riêng mình mà thôi, hoàn toàn
chẳng có chút nào biểu hiện giống như muốn có con trai cả.
Mấy ông bố bây giờ ấy à, đều là sợ con trai tránh vợ với mình cả. Miễn nó mang giới tính đực, thì mấy lão đều bài trừ. “Làm sao cậu biết hay vậy?” Gương mặt Tịch Ly lộ rõ vẻ ngạc nhiên nhìn Cố Huệ. “Đúng thật là trong lúc khám thai anh ấy đã làm loạn hết cả lên, nhất quyết không tin đứa trẻ trong bụng tớ là con trai. Hết đổ lỗi cho tay nghề của bác sĩ lại đổ lỗi qua cho cái máy siêu âm. Bất bình chỉ thiếu nước nằm lăn trên đất mà ăn vạ nữa thôi.”
Nghĩ lại cảnh đó cô lại thấy buồn cười. Anh sao lại có suy nghĩ như thế nhỉ? Cái đấy
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!