Tịnh Quyền tức đến câm nín, trực tiếp cầm bình rượu lên mà uống luôn. “Tuổi trẻ thật là tốt quá mà.” Lạc Phu Nhân cùng chồng ngồi một bên quan sát đến bây giờ mới lên tiếng. “Chẳng có gì tốt cả, đau khổ lắm bác ạ. Yêu vào là ngu cả người ra” Tịnh Quyền làu bàu nói. Bữa tối kéo dài thêm tầm ba mươi phút thì kết thúc, mọi người cũng ai về nhà nấy. Về đến nhà, Lạc Anh tranh thủ vào tắm rửa rồi vào thư phòng làm một số việc còn chưa xử lý xong ở công ty.
Dạo này Tịch Ly bắt đầu có thói quen thường xuyên đọc sách vào ban đêm, anh sợ ngồi một bên đánh máy sẽ làm ảnh hưởng đến cô cho nên vào thư phòng để giải quyết công việc.
Cô nằm một mình trong phòng ngủ riêng, thấy đồng hồ đeo tường đã chỉ mười giờ ba mươi nhưng Lạc Anh vẫn còn chưa trở lại, chờ đợi như vậy cảm thấy có chút nhàm chán nên liền chủ động xỏ chân vào trong dép mà đến thư phòng tìm anh.
Cô gõ cửa trước khi vào, được sự cho phép của Lạc Anh, Tịch Ly liền ló đầu vào bên trong mà hỏi: “Đã muộn như vậy rồi, anh không định đi ngủ sao? Mai là chủ nhật mà?” “Em buồn ngủ sao? Anh còn một chút việc, em thấy buồn ngủ thì cứ ngủ trước đi, lát nữa anh sẽ về phòng ngủ sau” Tịch Ly nghe anh nói xong liền lắc lắc đầu, âm thanh có chút nũng nịu nói: “Nhưng em không muốn ngủ một mình”. Những ngày gần đây luôn ở chung một chỗ với anh đến quen rồi. Bây giờ không có anh bên cạnh cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lạc Anh hiếm khi thấy cô chủ động làm nũng với mình, khỏi phải nói đương nhiên anh thấy vô cùng ngạc nhiên. Lạc Anh đứng hình tại chỗ, yên lặng nhìn chằm chằm vào cô trong vài phút. Sau đó không nói không rằng gập máy tính xuống rồi đi tới chỗ cô.
Một loạt hành động diễn ra quá nhanh chóng của anh khiến cho cô có chút giật mình. Lạc Anh nhân lúc cô ngơ ngác mà nhấc bổng cố lên, sau đó vươn tay tắt đi đèn trong thư phòng rồi đóng cửa lại. “Được rồi, đi thôi, hôm nay anh bồi em ngủ” “Em có thể tự đi được mà.”
Tịch Ly có chút ngần ngại nói. Mang bầu nên cô có cảm giác bản thân mình nặng
nề lắm, chắc phải tăng vài cân là ít đó. “Không sao, là anh tình nguyện mà. Hơn nữa em có ăn uống đầy đủ không đó? Sao bế lại không có chút cảm giác gì trên tay vậy?"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!