Cái giọng này, nghe cũng quen tai lắm. Nhưng mà là... Ở đâu được nhỉ?
Đang phân vân đưa tay lên sờ cằm mà suy nghĩ thì bên tai Tịch Nhuệ bỗng truyền tới
tiếng nấc. Tịch Nhuệ giật mình quay đầu nhìn sang thì thấy người phụ nữ đang ngồi bên cạnh mình nhanh tay cầm lấy điều khiển mà tắt ti vi đi, sau đó bưng mặt hu hu khóc.
Tịch Nhuệ thấy mà chẳng hiểu cái mô tê gì. Sở thích của cái cô này là khóc sao?
Làm sao mà từ nay đến giờ đều là khóc lóc vậy.
“Cô lại làm sao nữa?” Thấy đồng cảm với cô gái trong đoạn tin tức kia sao? Cũng đúng nhỉ, vì cô ta cũng
đang có hoàn cảnh tương tự mà.
“Không... Không có gì? Cô gái kia vừa đưa tay lên che mặt vừa kịch liệt lắc đầu. Tịch Nhuệ chăm chú lắng tai nghe rồi phát hiện ra một chuyện: Giọng nói của cô gái
này quả thật quá giống cô gái ban nãy trên ti vi đi.
Nghĩ tới đây, cô liền nuốt một ngụm nước bọt rồi lên tiếng:
“Giọng của cô... Có chút giống giọng cô gái kia nhỉ?”
Quả thật là rất giống, nghe như cùng là của một người vậy. Cô gái kia im lặng một lúc, sau đó liền nức nở khóc nấc lên, giống như bị nhéo trúng chỗ đau vậy.
“Làm sao vậy?”
Tịch Nhuệ bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng việc trước tiên làm vẫn là dỗ dành cô gái kia.
Người kia càng khóc càng dữ, khóc đến mức xuất thần, phải qua một khoảng thời gian rất lâu thì không gian mới dần yên tĩnh trở lại, chỉ còn vài tiếng nấc thỉnh thoảng
vang lên.
“Tôi chưa giới thiệu bản thân nhỉ? Tên tôi là Cố Hy” “Cổ Hy?”. Tịch Nhuệ khẽ chau mày. Càng nhìn càng cảm thấy người phụ nữ này quen mắt, tên cũng thật quen, nhưng không thể nhớ ra nổi bản thân đã gặp cô ta ở đâu rồi. Chờ một chút. Cùng là họ Cố, không lẽ cô ta có quan hệ gì với Cố Huệ sao? Nhưng hai người này nhìn đâu có giống nhau đâu, nên chắc là không phải rồi.
“Tôi tên là Tịch Nhuệ”
Tịch Nhuệ cũng rất thành thật mà giới thiệu bản thân mình. Cố Hy lau khô nước mắt, giọng có chút khán đặc đưa tay lên xoa bụng. Sau đó đưa mắt nhìn sang Tịch Nhuệ nói:
“Tin tức vừa rồi chắc cô cũng nghe thấy rồi nhỉ? Người lúc nãy trên tivi là tôi, cha của đứa bé trong bụng tôi chính là Lạc Anh, là chủ tịch của tập đoàn Lạc Thị” “Cái gì?” Tịch Nhuệ vừa cầm điện thoại lên đã liền run tay mà đánh rơi máy xuống đất. Người phụ nữ này vừa nói cái gì vậy? Tịch Nhuệ vừa mới nghe nhầm sao? “Tôi không nói dối”. Cổ Hy bày ra bộ dạng thảm thương, môi mím chặt lại lắc lắc đầu nhìn Tịch Nhuệ. “Đứa trẻ trong bụng tôi quả thật là của anh ấy, nhưng tôi biết gia đình Lạc Anh sẽ không chấp nhận. Bởi vì... Anh ấy đã sắp lấy vợ rồi” “Cô nói dối.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!