Nhìn Lạc Phu Nhân khóc đến mức gần như muốn ngất đi, Cố Hải càng trở nên luống cuống.
Một mặt không ngừng động viên Tịch Ly hãy cố gắng lên, mặt kia lại phải trấn an Lạc Phu Nhân bĩnh tĩnh lại: "Phu Nhân, bà đừng khóc, đừng có khóc mà."
"Lão Gia.Lão Gia, ông có ở đây không?"
Một mình Cố Hải giải quyết mấy chuyện này thật sự là không xuể, bà chỉ đành lớn tiếng gọi Lạc Cẩm, hi vọng là ông ở trên lâu hai có thể nghe thấy được.
Lạc Cấm đang ở trong phòng đọc sách, cũng may ông không có thói quen đóng chặt cửa.
Giọng Cố Hải lại lớn, cho nên rất nhanh Lạc Cẩm đã xuống lầu rồi lân theo âm thanh mà đi vào trong bếp.
Vừa vào trong bếp, ông không khỏi bất ngờ khi thấy ba người phụ nữ đang cùng lúc ngồi dưới sàn nhà.
Con dâu tương lai thì mặt mày trắng bệch nằm bất động, vợ thì đang khóc đến quên đất quên trời, Cố Hải thì đang luống cuống như gà mắc tóc hết nhìn Tịch Ly lại quay sang an ủi Lạc Phu Nhân.
"Có chuyện gì vậy?"
Lạc Cẩm nhanh chân tiến lên phía trước để xem xét tình hình, ông cũng có thể thấy được máu từ hai chân Tịch Ly đang chảy ra.
Ôm lấy Mộ Tuyết Dung, Lạc Cẩm có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể bà đang không ngừng run rẩy thông qua các ngón tay mình: "Tuyết Dung, đừng khóc nữa.Chuyện đâu còn có đó, việc trước mắt là phải đưa Tịch Ly đến bệnh viện."
"Ba...Mẹ...Lạc Anh...Anh ấy..."
Âm thanh của Tịch Ly lúc này đã ngắt quãng, hô hấp hỗn loạn, hơi thở của cô đã vô cùng yếu ớt.
Cố chống chọi với cơn đau đang truyền đến toàn thân từ bụng dưới, cô cố gắng dùng chút sức tàn còn lại của mình mà nói chuyện Lạc Anh với Lạc Lão Gia và Lạc Phu Nhân.
Cố Hải bảo cô đừng nói nữa, cố gắng giữ sức, còn mình thì tóm tắt mọi chuyện vừa xảy ra cho hai ông bà họ Lạc nghe.
Lạc Cẩm dù sao cũng là nam nhân nên tinh thần cứng rắn.
Còn Lạc Phu Nhân thì khỏi nói rồi.
Vừa tận mắt thấy con dâu gặp nạn.
Lại còn nghe con trai đang nhập viện trong tình trạng nguy kịch chẳng biết sống chết ra sao, bà ngay lập tức liên bất tỉnh nhân sự.
Lạc Cẩm khẩn trương bế Mộ Tuyết Dung lên rồi gọi cho tài xế.
Lục sông ra cổng cũng là lúc xe cứu thương vừa mới đến, Tịch Ly là người được đưa lên xe trước, còn Mộ Tuyết Dung được chở đến bệnh viện sau.
Ngôi trên xe chỉ có mình Cố Hải, bà đang không ngừng nắm chặt lấy tay Tịch Ly.
"Thiếu Phu Nhân, cố lên, đừng nhắm mắt.Chúng ta sắp tới bệnh viện rồi, cô cố gắng một chút"
"Thím Cố, cháu đau.Đau quá, con của cháu."
Sắc mặt Tịch Ly nhợt nhạt đến đáng thương, nước mắt rỉ ra dính bết hai bên mai tóc đen tuyên rôi.
Cố Hải tâm tình nóng như đang ngồi trên đống lửa, cố gắng trấn tĩnh bản thân để an ủi Tịch Ly.
Vì hiện tại chỉ có mình bà ở đây, nếu tâm lý Cố Hải không vững vàng thì Tịch Ly sẽ gục ngã mất.
"Tiểu Thiếu Gia nhất định sẽ không sao.Cho nên cô phải cố lên, một lát nữa chúng ta sẽ tới bệnh viện rồi."
"Lạc Anh..."
Đó là cái tên cuối cùng Tịch Ly gọi trước khi hoàn toàn chìm sâu vào vô thức.
Thím Cố hoảng loạn hối thúc tài xế lái xe nhanh lên.
Xe vừa dừng lại trước cổng bệnh viện là cô đã được đẩy vào trong phòng cấp cứu, ngay sau đó Mộ Tuyết Dung cũng được đưa đến bệnh viện.
Vì chỉ là nhất thời ngất xỉu do phải chịu một cú sốc tinh thần nên rất nhanh Lạc Phu Nhân đã tỉnh lại, trái ngược với Tịch Ly đang đấu tranh sinh tử ở trong phòng cấp cứu.
Một trong những điều may mắn chính là nơi họ đang đứng là bệnh viện Thiên An, tức là Lạc Anh cũng đang ở đây.
Lạc Phu Nhân lúc này đã chẳng tiếp thu thêm được cái gì nữa rồi, ánh mắt bà giống như phát ra tia lửa nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu tựa như muốn đốt cháy nó để xem Tịch Ly nằm bên trong tình hình như thế nào, không ngừng đan chặt hai tay vào nhau rồi đi qua đi lại trước cửa phòng cấp cứu.
"Tuyết Dung, ngồi xuống đi, đừng đi qua đi lại nữa."
Lạc Lão Gia nhấn bà ngồi xuống ghế, còn bản thân thì đi hỏi thăm về tình hình của Lạc Anh.
Cứ như vậy một nhà bốn người, Lạc Lão Gia thì chờ đợi ca cấp cứu của lạc Anh, Lạc Phu Nhân lại nóng lòng như lửa đốt cầu mong cho Tịch Ly bình an vô sự.
Không khí lúc này chỉ có thể hình dùng bằng bốn từ: Cực kì căng thẳng, tựa như đem nội tâm người ta mà nung trên lửa nóng, không cẩn thận bất cứ lúc nào cũng có thể cháy tàn thành tro.
"Bà nói xem, con bé liệu có sao không? Ban nãy, nó chảy nhiều máu như thế..."
Thanh âm của Lạc Phu Nhân rõ ràng là run rẩy.
Cố Hải lúc này cũng không kém cạnh bà là mấy, nên chỉ có thể qua loa nói mấy câu trấn an Lạc Phu Nhân:: "Phu Nhân, không cần quá lo lắng.Có tổ tiên phù hộ, Thiếu Phu Nhân nhất định sẽ không sao."
"Hi vọng là nó sẽ không sao."
Bà vừa lo lắng cho Tịch Ly nhưng cũng vô cùng lo cho đứa bé trong bụng cô.
Ngộ nhỡ giống như mấy bộ phim truyền hình bà hay xem, bắt buộc phải chọn mẹ hoặc bé, vậy thì bà sẽ không thể nào đưa ra quyết định được đâu.
Hai người đối với bà mà nói, đều là bảo bối cả.
Nhưng thật may mắn trường hợp đó đã không xảy ra.
Mặc dù có xuất huyết hạ thân, nhưng Tịch Ly chỉ là do quá kích động kèm theo va chạm ở mức độ nhẹ nên mới như thế.
Chỉ cần chú ý để lần sau không để chuyện tiếp theo tái diễn là được rồi.
"Thai phụ vẫn còn trong giai đoạn mang thai ở ba tháng đầu.Người nhà nên chú ý quan tâm cô ấy hơn, đừng để cô ấy bị kích động thêm lần nữa.Vì cái thai lớn dần lên, xảy ra tai nạn sẽ càng ngày càng khó xử lý hơn, rất có thể sẽ gây nguy hiểm nghiêm trọng đến mẹ và bé."
"Cảm ơn bác sĩ, chúng tôi đã hiểu rồi.Thật sự rất cảm ơn."
Lạc Phu Nhân cúi đầu trước vị bác sĩ đã đứng tuổi rồi rối rít nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!