"Bác sĩ đã nói là cũng chưa chắc chắn.Việc đầu tiên chúng ta cần làm chính là phải giữ bình tĩnh đợi Lạc Anh tỉnh lại.Chỉ có như thế thì mới biết chắc chắn được những gì sẽ xảy ra."
"Nhưng bao giờ nó mới tỉnh cơ chứ? Ông nhìn nó đi, nằm im như khúc gỗ thế kia, lại còn là bị thương phần đầu."
Lạc Phu Nhân hiện tại đang không ngừng tự trách, ban nãy bà sao lại có thể chủ quan cho rằng tình hình của Lạc Anh sẽ không có gì đáng ngại cơ chứ? Giờ thì hay rồi, vào bệnh viện trước Tịch Ly nhưng bây giờ vẫn còn chưa tỉnh nữa.
Người làm mẹ như bà, sao có thể thấy không lo lắng được đây? Đang lúc hai ông bà đứng trơ ra như tượng ở bên ngoài thì Tịch Ly ở trong phòng đã hét vọng ra mà gọi: "Bố, mẹ, Lạc Anh tỉnh lại rồi."
"Sao? Nó tỉnh lại rồi sao?"
Lạc Phu Nhân vừa nghe thấy tiếng gọi của Tịch Ly liên nhanh chân chạy vào, quả nhiên bà thấy Lạc Anh đã mở mắt.
Nhưng anh yên lặng không nói gì, chỉ nheo mắt nhìn lên trần nhà màu trắng, một lúc sau thì quay đầu nhìn xung quanh.
Sau khi đã xác định được mình đang ở đâu, Lạc Anh mới quay đầu qua phía Lạc Phu Nhân mà lên tiếng: "Mẹ, đây là bệnh viện sao? Sao con lại ở đây vậy?"
"Ừ, con bị tai nạn nên mới phải vào đây.Thế nào rồi, con thấy có chỗ nào không ổn không?"
Lạc Phu Nhân tiến lên phía trước lo lắng nhìn anh hỏi.
Lạc Anh đưa tay lên sờ đầu, xác nhận đầu mình bây giờ quả thật có chút đau, gật đầu nói với Lạc Phu Nhân: "Có một chút đau đầu.Con bị tai nạn lúc nào vậy, sao con lại không nhớ gì hết?"
"Bố mẹ cũng là vừa mới biết tin liên tới bệnh viện xem con như thế nào.Chuyện trước đó bọn ta cũng không biết chắc được."
Lạc Cấm lên tiếng trả lời Lạc Anh.
Tịch Ly thấy anh đã tỉnh thì mừng quýnh lên, không nén nổi xúc động mà tiến lên nằm lấy tay anh: "Lạc Anh, anh thấy thế nào rồi? Có đau ở đâu không? Có cần em gọi bác sĩ tới đây không?"
Ánh mắt Tịch Ly tràn ngập lo lắng nhìn anh nhưng lời nói của cô vô cùng dịu dàng, ôn nhu như nước chảy.
Lạc Anh chăm chú nhìn Tịch Ly, sau đó không nói không rằng hất tay cô ra.
Khiến cho Tịch Ly chao đảo ngã vê sau, may mà có Lạc Phu Nhân đỡ được.
Bà tận mắt nhìn thấy thái độ quá quắt của Lạc Anh liền lớn tiếng chỉnh anh ngay lập tức: "Lạc Anh, con đang làm cái gì vậy hả? Con bị điên sao? Sao lại đẩy con bé?"
"Mẹ, cô gái này là ai?"
Mặc cho Lạc Phu Nhân lên tiếng quát mắng mình, Lạc Anh chỉ muốn ngay lập tức có được đáp án giải đáp sự thắc mắc của bản thân.
Ngay sau câu nói của anh, cả căn phòng liên rơi vào trầm mặc.
Ba cặp mắt mở lớn ra hết mức đứng hình mà nhìn chằm chằm vào anh, khiến cho đôi mày kiếm của Lạc Anh chau chặt lại.
Làm cái gì mà nhìn anh giống như nhìn thấy quỷ vậy chứ? "Con đang nói cái gì vậy hả? Lạc Anh?"
Lạc Phu Nhân hoảng tới mức chạy tới nắm lấy tai anh.
Nếu không có Lạc Lão Gia đứng ở một bên ngăn cản lại, e là bà đã thật sự kéo đứt tai anh rồi.
"Tuyết Dung, bà bình tĩnh đi, bình tĩnh đã"
Lạc Cấm một bên ngăn cản Mộ Tuyết Dung, một bên lại nhìn chằm chằm vào Tịch Ly đang đứng đơ ra như khúc gỗ.
Oanh một tiếng, giống như có một tiếng nổ vang lên trong đầu cô.
Tịch Ly bước từng bước chân nặng nề đi đến trước mặt anh, âm thanh có chút run rẩy nói: "Lạc Anh, anh đừng đùa như vậy nữa.
Đừng làm em sợ, em thấy không vui một chút nào."
"Phải đó, mau thu hôi lại mấy trò hề của con đi.
Diễn kịch cho ai coi cơ chứ? Vô duyên thấy ớn, chẳng hài hước chút nào."
Lạc Phu Nhân vừa cố gắng vùng vẫy ra khỏi vòng tay chắc như gọng kìm của chồng mình vừa kịch liệt tiếp lời ủng hộ Tịch Ly.
Lạc Anh nghe mẹ mình nói xong thì tức đến mức ngồi bật dậy nhìn bà mà nói: "Diễn kịch? Con diễn cái gì chứ? Ba mẹ từ nãy giờ làm sao vậy? Cho những gì con nói là trò đùa sao?"
"Còn cô, cô là ai vậy hả? Sao ban nãy lại dám tự tiện chạm vào tôi?"
Lạc Anh hết nhìn bố mẹ mình lại quay sang nhìn Tịch Ly.
Tịch Ly cũng thật không biết phải nói như thế nào, cho nên cô chỉ có thể lắp ba lắp bắp giới thiệu bản thân: "Em...Em là Tịch Ly đây."
"Lạc Cẩm, nó không phải sẽ giống như những gì bác Sĩ nói chứ?"
Lạc Phu Nhân quay ngoắt đầu qua nhìn Lạc Lão Gia, bởi vì bà cảm thấy bộ dạng ngơ ngác hiện tại của anh quả thật không giống như đang giả vờ.
"Bà bình tĩnh, cứ để cho tôi."
Lạc Lão Gia vỗ vỗ tay mình lên vai Mộ Tuyết Dung rồi tiến lên phía trước đứng đối diện với Lạc Anh: "Lạc Anh, con sao vậy? Con thật sự không nhớ ra Tịch Ly sao?"
"Tịch Ly?"
Cái tên này quả thật nghe có chút quen tai, nhưng trong đầu anh hiện tại lại chẳng có chút nào kí ức về người con gái này cả.
"Con không quen cô ta."
Lạc Anh nghe bố mình hỏi liên thành thật nói.
Câu nói của anh giống như một tiếng sấm giữa trời quang, khiến cho trái tim Tịch Ly như ngưng đi một nhịp, cơ thể cũng vì kích động mà bân bật run lên, khóe mắt cô cũng bắt đầu đỏ lên, tròng mắt phủ một tầng Sương mỏng.
Lạc Phu Nhân đứng quan sát cô nãy giờ, đương nhiên những gì mà cô làm đã thu hết vào trong tâm mắt của bà.
Một Tuyết Dung lo lắng tiến lên vòng tay mình qua ôm lấy thân thể nhỏ bé của Tịch Ly, nhỏ giọng bên tai cô mà nói: "Con đừng kích động quá, cẩn thận ảnh hưởng đến em bé trong bụng mình.Chuyện này, mẹ sẽ làm thật rõ.Cho nên con cứ yên tâm nhé, có được không?"
"Mẹ"
Nước mắt Tịch Ly rơi xuống, cô gục mặt vào vai Lạc Phu Nhân, sau đó òa lên mà bật khóc.
Hiện tại, cô cảm thấy vô cùng lo lắng, cũng có chút cảm thấy thật tủi thân.
Anh cái gì cũng không quên, tại sao lại quên đi mẹ con cô chứ? Cô đã làm gì sai sao? Tại sao mọi chuyện bây giờ lại thành ra như vậy? "Bình tĩnh, con dâu, con bình tĩnh."
Lạc Phu Nhân vừa nói vừa vỗ vỗ tay mình lên tấm lưng gầy của cô.
Con dâu? Hai từ này vừa vặn lọt vào trong lỗ tai Lạc Anh, một khắc sau liên đem mọi sợi dây thần kinh của anh mà kéo căng ra.
Nhà anh không phải chỉ có một mình anh là con trai sao? Nhưng Lạc Anh còn chưa kết hôn mà, vậy thì bố mẹ anh lấy đâu ra một người con dâu vậy chứ? "Bố, mẹ.
Hai người có con rơi ở bên ngoài sao? Từ bao giờ người phụ nữ này lại trở thành con dâu nhà mình vậy?"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!