Tịch Ly yên lặng không nói gì, kéo cái ghế còn lại ngồi xuống bên cạnh giường Cố Hy.
Cô đã hạ quyết tâm rồi.
Coi như Lạc Anh hiện tại không nhớ ra cô là ai, nhưng cô cũng sẽ không ngu ngốc chưa đánh đã hàng, chưa cố gắng níu giữ đã buông tay.
Trước đây cô đã quá nhu nhược rồi, cái gì cũng dựa dẫm vào anh.
Hiện tại là lúc cô cảm thấy mình phải nên mạnh mẽ trở thành một nơi để cho anh dựa vào, anh có thể tin tưởng ở cô, cô nhất định sẽ giúp anh tìm lại được phần kí ức đã mất.
Coi như không vì hạnh phúc của hai người, thì cũng là vì bé con trong bụng.
Còn về Cố Hy, cô sẽ không dừng lại việc điều tra cô ta.
Nếu đứa bé trong bụng Cố Hy thật sự là con của Lạc Anh, cô sẽ không tước đi quyền làm mẹ của Cố Hy, cũng không tước đi quyền có cha của đứa bé trong bụng cô ta.
Nhưng mà nếu như không phải là sự thật, tất cả những vụ lùm xùm trên đài báo gân đây chỉ là do cô ta bịa đặt rôi dàn dựng nên, thì chính tay Tịch Ly sẽ là người xử lý cô ta, để cho cô ta biết cái gì được gọi là "gieo nhân nào gặt quả nấy".
Ánh mắt Tịch Ly lạnh lẽo nhìn Cố Hy, cô cảm thấy mỗi lần cô ta xuất hiện đều kéo theo rất nhiều phiên phức, khiến cho cô không khỏi thấy mệt mỏi.
Qua đi thêm một lúc nữa thì rốt cuộc Cố Hy cũng tỉnh lại.
Ánh mắt cô ta khi nhìn thấy Lạc Anh đang ngồi đối diện mình rõ ràng là vui mừng, nhưng một giây sau khi nhìn thấy Tịch Ly thì mặt cô ta liên trở nên xám ngoét: "Làm cái gì mà trông thấy tôi thì làm như gặp quý vậy?"
"Chị...Chị Tịch Ly.Nếu em có làm ra chuyện gì thì xin chị hãy cứ đánh mắng một mình em, đừng làm ảnh hưởng đến con em."
Vai Cố Hy run lên như cây sấy, Tịch Ly thấy thế liên thở dài.
Từ nãy đến giờ cô ta cứ diễn như vậy, không cảm thấy mệt sao? "Tôi không giống như cô."
Tịch Ly lạnh nhạt đáp lại lời cô ta.
"Có chuyện gì thì cô cứ nói thẳng ra được rồi.Không cần uổng phí nhiêu tâm cơ đến vậy, sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng cô đó.Coi như không vì mình, cô cũng nên vì con của mình chứ?"
"Em...Em thật sự chỉ muốn gặp Lạc Anh."
Cố Hy mím môi mà nói: "Chị yên tâm đi, em sẽ không làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai người.
Em chỉ là muốn anh ấy biết đến sự tồn tại của con hai bọn em, em không muốn con mình sinh ra không có ba, em muốn nó cũng có thể lớn lên có một cuộc sống như bao bạn bè cùng trang lứa."
"Làm sao chúng tôi biết được đứa trẻ trong bụng cô là huyết mạch Lạc Gia hay con của gã nào cơ chứ?"
Mộ Tuyết Dung đứng ở một bên xem, bây giờ đã tức đến không nhịn được mà lên tiếng.
Cái ả bạch liên hoa này, trà xanh thì nhận là trà xanh đi, còn cố bày ra vẻ mình vô tội làm gì chứ, thấy mà mắc ói luôn vậy đó.
"Bác gái sao bác lại có thể nói như vậy chứ? Cháu trước giờ...Chỉ yêu mình Lạc Anh."
Cố Hy bày ra bộ dạng giống như đang bị ức hiếp nói, thật sự khiêu khích Lạc Phu Nhân xông đến đánh người.
Tịch Ly tâm tình cũng chẳng dễ chịu hơn Mộ Tuyết Dung là bao.
Cô thật sự không biết phải làm như thế nào.
Muốn xác định đứa bé trong bụng cô ta là con ai, e cũng chỉ còn có cách là đợi cô ta sinh ra đứa trẻ kia mà thôi.
"Em nói đứa bé trong bụng em là con anh, chuyện này là sao chứ?"
Lạc Anh híp đôi mắt phượng nhìn Cố Hy.
Lập tức nước mắt cô ta giống như đê vỡ mà khiến nước tràn ra, nước mắt rơi xuống ướt đẫm hai gò má: "Anh không nhớ gì sao? Lần trước chúng ta làm chuyện đó không có dùng biện pháp phòng tránh, cho nên em đang mang thai con của anh"
"Anh không tin em sao? Nếu như anh đã không muốn nhận đứa bé này, vậy thì một mình em sẽ nuôi nó.
Em bây giờ liên đi đây, không ở lại đây làm phiên mọi người thêm nữa."
Cố Hy nói rôi cho chân xuống giường, nhưng còn chưa kịp đứng lên đã bị Lạc Anh kéo tay ngăn lại: "Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Tại sao anh lại không nhớ gì hết?"
"Ừ, nhớ làm sao được chứ? Tôi thấy đầu anh bây giờ quả thật đã bị úng nước rồi, nếu không thì sao lại có thể tin tưởng lời của ả hồ ly tinh này cơ chứ?"
Lạc Phu Nhân bĩu môi nhìn Lạc Anh.
Cái gì mà đứa bé trong bụng cô ta là con anh chứ, có đánh chết bà cũng không tin.
Lần trước đang lâm trận giở giở ương ương thì bị lên ngăn lại, cô ta có bâu bằng niềm tin đấy à? "Bác...Bác gái.Đứa bé trong bụng cháu dù sao cũng là con của anh Lạc Anh, là cháu nội của bác, sao bác lại có thể nặng lời với nó như vậy?"
"Cô...
"Mẹ, được rồi.Hai người đừng ồn ào nữa."
Từ nãy đến giờ Lạc Anh đã bị cuộc cãi vã giữa mấy người này kích động, đầu anh cảm thấy có chút ong ong.
Tịch Ly thấy anh đưa tay lên ôm đầu, cô liên đẩy ghế đứng lên mà nhìn anh: "Lạc Anh, anh trở về phòng bệnh của mình đi.
Cũng sắp tới giờ bác sĩ tới thay băng và đưa thuốc rồi, đừng chậm trễ."
"Tôi cảm thấy, cô quản chuyện của tôi hơi nhiều."
Anh nhướn mày nhìn Tịch Ly, bố mẹ cũng không can thiệp vào chuyện của anh nhiều như thế, vậy mà cô gái này lại năm lần bảy lượt cứ đòi cai quản anh là sao chứ? Tịch Ly thở dài, lấy điện thoại trong túi ra.
Thật sự cô không muốn phải dùng tới cách này, nhưng để cho anh sớm nhận thức được vấn đề thì cô đành phải làm như vậy.
Trên màn hình điện thoại của Tịch Ly là đoạn video ban nãy Tịch Nhuệ gửi cho cô.
Trên đó hiện rõ ảnh cưới đã được chụp của cô và Lạc Anh, còn có cả việc Cố Hy khóc lóc kể khổ nữa.
Đôi mắt Lạc Anh trong nháy mắt mở to.
Anh và người phụ nữ này thật sự có quan hệ với nhau sao, lại còn công bố kết hôn luôn rồi chứ? Vậy mà tại sao anh không nhớ chút gì vậy? "Mặc dù sẽ tốn một chút thời gian.Nhưng để cho anh biết hai chúng ta có quan hệ thế nào, thì anh mau đọc mấy cái này đi"
Tịch Ly nói rồi đem tin nhắn của mình với Lạc Anh cho anh xem.
Chỉ mới vài ngày trước thôi, anh vẫn còn nhắn cho cô đủ thứ.
Cứ cách hai phút lại hỏi em đang làm gì đấy, có chịu ở yên không, con có quấy em không, có thấy nhớ anh không...
Đủ thứ trên trời dưới đất khiến cho cô đau đầu.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!