"Ha ha"
Lạc Anh nghe anh ta nói xong liền cười lớn bảo Diêu Tấn đưa Tịch Ly vào trong xe rồi tiến lại gần trước mặt Triết Hạo mà nói: "Anh không phải sẽ ngây thơ như vậy chứ? Thứ mà tôi làm chỉ là bắt giữ vợ con anh, hiện tại gia đình anh cũng đã đầy đủ các thành viên an toàn mà hội tụ rồi.Nhưng thứ anh lấy đi của tôi ngày hôm nay không chỉ là bắt cóc vợ con tôi, mà còn là phá hỏng đi tiệc cưới của tôi nữa đấy.Chuyện này anh định bù đắp thế nào đây? Anh có biết chúng tôi đã chuẩn bị cho ngày hôm nay lâu đến nhường nào chứ?"
"Cậu, tôi xin cậu hãy bỏ qua cho chúng tôi.Hãy đại ơn đại đức tha cho chúng tôi một mạng.Gia đình tôi nghèo quá, chồng tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ, đi vào đường cùng nên mới phải làm ra chuyện tán tận lương tâm như thế để có tiên cho con gái chúng tôi đến trường mà ăn học cho bằng bạn bằng bè thôi."
Tô Điền bò đến trước mặt anh rồi dập đầu dưới gót chân anh mà cầu xin.
Triết Hạo nhìn vợ mình khổ sở như vậy, anh ta đương không đành lòng.
Sự quẫn bách khiến nước mắt anh ta rơi xuống mà chắp tay câu xin Lạc Anh: "Lạc Thiếu Gia, tôi đã biết sai rồi.Lần này là do tôi lỡ dại.Chúng tôi cân tiên quá nên tôi mới phải nhận lời người ta thuê làm ra chuyện đê hèn này.Vợ cậu hiện tại cũng đã không sao rồi, mong cậu đừng tính toán, hãy rộng lượng bỏ qua một lần này cho chúng tôi."
"Dừng!"
Lạc Anh đưa tay ra chắn phía trước rồi thở dài một cái.
Điệu bộ giống như không muốn nghe mấy người này tiếp tục nói luyên thuyên thêm nữa"
Tô Điền thấy anh như vậy, tưởng là anh không chịu bỏ qua nên cô ta càng gào lên thảm thiết.
Nhưng hành động tiếp theo của anh đã làm cho bọn họ được một phen bất ngờ.
Lạc Anh lấy một tấm thẻ ngân hàng trong túi ra đưa cho Triết Hạo rồi nói: "Trong này có một trăm vạn.Số tiền này sẽ là của anh, chỉ cần anh phối hợp với tôi ghi một đoạn ghi âm nói rõ ra xem ai là người đã thuê anh bắt cóc Tịch Ly.Như vậy chuyện sẽ dừng ở đây, tôi cũng sẽ chẳng bắt anh chịu thêm bất kì một hình phạt nào nữa cả, kể cả về pháp lý."
"Thật sao?"
Triết Hạo nghỉ hoặc nhìn Lạc Anh.
Trên đời này thật sự có chuyện tốt như vậy à? Hơn nữa một trăm vạn...
Số tiền này đủ để anh ta sống thêm một đời, đời này nghèo khó như vậy tới mơ Triết Hạo cũng chưa từng dám mơ sẽ có một ngày bản thân mình được sở hữu một số tiền lớn đến thế.
"Quân tử nhất ngôn.Cầm lấy tiền đi, tôi đã nói là làm, chỉ cần anh phối hợp."
"Tôi làm, tôi đương nhiên sẽ làm.Đa tạ, đa tạ anh."
Triết Hạo nói rồi lại quỳ lạy Lạc Anh.
Hành động câu nệ của hai vợ chồng nhà này thực khiến anh thấy mệt.
"Trước, hãy đứng dậy đi."
Lạc Anh nói rồi đưa tay ra đỡ Triết Hạo đứng dậy, sau đó rất nhanh đã hoàn thành mục đích lấy được đoạn ghi âm.
Vợ chồng Triết Hạo chạy theo tiễn anh ra tới tận đầu làng.
Lạc Anh ôm lãy Tịch Ly đang ngủ say trong lòng mình, anh thật lo lắng cho cô gái này, sao lại có thể bất cẩn như vậy chứ? Chỉ cách thời gian diễn hôn lễ có một chút nữa thôi mà cũng để mình bị người ta bắt cóc.
Chỉ số phòng bị của cô là bằng không đấy à? "Diêu Tấn."
Lạc Anh đột ngột gọi tên khiến Diêu Tấn hơi giật mình, nhưng anh ta liên ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, phản ứng cực nhanh nhạy mà đáp: "Chủ tịch gọi tôi có chuyện gì?"
"Tôi và Tịch Ly trước đây yêu nhau rất thảm thiết sao?"
Ặc! Diêu Tấn vừa nghe thấy anh hỏi câu này suýt thì đã không nhịn được mà cắn lưỡi.
Lạc Anh đây là đang muốn khoe ân ái, muốn đả kích việc Diêu Tấn chưa có bạn gái hay sao? Trợ lý Diêu không hề biết gì về việc Lạc An đang bị mất trí nhớ cho nên liên thành thật trả lời: "Chuyện đó là đương nhiên rồi ạ.
Tình cảm mặn nồng của chủ tịch và phu nhân chủ tịch có ai là không biết đâu cơ chứ.
Anh luôn yêu chiều phu nhân như vậy, trên dưới công ty này e là mấy con gián nấp trong góc cũng biết nữa là."
Ví von lẻo mép.
Trong lòng Lạc Anh thâm đánh giá như vậy về anh ta.
"Lái xe về thẳng Lạc Gia đi."
Lạc Anh nói rồi hôn lên mái tóc cô, thầm thì mà nói nhỏ: "Hôm nay đã cực khổ cho em rồi."
Tâm hai tiếng sau thì xe dừng lại trước biệt thự Lạc Gia.
Lúc Lạc Anh đẩy cửa bước vào nhà, vừa mới vào tới phòng khách đã thấy một màn nháo nhào lên hết cả.
Mẹ Lạc thì đang ngồi ôm mặt khóc.
Lạc Cẩm cùng Tịch Khâm đang ra sức mà an ủi bà.
"Mọi người làm gì mà tụ tập ở đây hết vậy?"
Lạc Anh đột nhiên lên tiếng, thành công thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Lạc Phu Nhân quay ngoät đầu nhìn về phía cửa.
Thấy trong tay Lạc Anh đang bế Tịch Ly thì loạng choạng đứng lên mà chạy về phía anh: "Tịch Ly? Con bé làm sao vậy Lạc Anh? Sao nó lại nằm im như khúc gỗ thế này? Ôi con ơi là con"
Lạc Phu Nhân vừa gào vừa đánh mạnh vào tay anh, thật sự là khiến cho anh đau muốn chất.
Lạc Anh đưa tay lên miệng ra hiệu cho Lạc Phu Nhân hãy im lặng rồi trầm giọng nói: "Mẹ, Tịch Ly không sao đâu, em ấy chỉ là đang ngủ thôi.
Hôm nay Tịch Ly cũng mệt rồi, để con đưa em ấy lên phòng nghỉ trước."
"Được, không sao thì tốt, không sao thì tốt.Đi, con mau đưa Tịch Ly lên phòng nghỉ ngơi đi."
"Ba mẹ vợ, con xin phép."
Lạc Anh gật đầu nhìn Tịch Khiêm rồi mau chóng bế cô lên phòng.
Tịch Khiêm thấy con gái đã không sao thì mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Anh sui, chuyện hôm nay thật tình là xin lỗi.
Là người đứng ra chủ trì mọi việc, tôi thật không ngờ hôm nay lại xảy ra một sự cố lớn đến như vậy."
Mộ Tuyết Dung nói rồi gập người với Tịch Khâm.
Bố Tịch Ly thấy thế liên vội vàng đỡ bà lên mà nói: "Chị sui, không sao đâu.
Con bé hiện tại cũng đã trở về an toàn rôi.
Sự cố hôm nay là điều không ai mong muốn mà.
Hiện tại không có ai bị sao là đã rất tốt rồi."
Tịch Khiêm mỉm cười nhân hậu nói.
"Cảm ơn anh."
Mộ Tuyết Dung nói thêm một câu rồi đứng thẳng dậy.
Đôi mắt bà lúc này đã đỏ hoe vì khóc nhiều, cũng đủ để thấy bà đã lo lắng cho Tịch Ly nhiều ra sao.
Tịch Khâm có chút cay cay sống mũi khi nhìn thấy cảnh này.
Nhìn thấy mọi người họ Lạc vì cô mà hoảng loạn, ông biết lân này con gái mình đã chọn đúng người rồi.
Cô công chúa nhỏ của ông, cuối cùng cũng đã có được hạnh phúc."
"Cảm ơn ông bà.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!