"Cho dù là như vậy, cháu vẫn muốn xin lỗi bà."
Tịch Nhuệ vẫn duy trì cúi người, không ngẩng đầu lên nhìn Quân Lão Phu Nhân.
Loại hành động đột ngột này của Tịch Nhuệ làm cho Tống Dung Lam không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Người này làm sao vậy? Trước đây không phải luôn đanh đá chua ngoa, tự cao tự đắc không chịu cúi đầu sao? Tại sao chỉ mới một thời gian ngắn thôi mà giống như đã biến đổi trở thành một con người hoàn toàn khác vậy? "Tịch Nhuệ, trước, đứng lên đi.Em đừng có cứ cúi người như vậy nữa."
Quân Thành nắm lấy tay cô mà kéo cô đứng dậy.
Sống lưng của Tịch Nhuệ hay nhức mỏi, chẳng lẽ cô cứ định cúi mình như vậy mãi hay sao? "Cô ta muốn thì cứ để cô ta cúi.Con đau lòng thay cô ta làm gì?"
Quân Lão Phu Nhân nói rồi quay đầu về phía sau mà nhìn bố mẹ Quân Thành rồi lên tiếng: "Chúng ta vào trong thôi.Từ nãy đến giờ đã tốn quá nhiều thời gian vào việc không đâu rồi."
Bà ấy nói rồi bước lên trên tầng hai trước.
Quân Kình cùng Tô An dung cũng nhanh chân đi theo sau, mặc kệ Quân Thành đứng an nủi Tịch Nhuệ mà đi ngang qua anh.
"Cảm ơn anh quan tâm.Nhưng bây giờ đã trễ rồi, em phải ra về trước."
Tịch Nhuệ nói rồi nhanh chóng bước ra khỏi nhà hàng.
Lúc Quân Thành thanh toán xong chạy ra thì không thấy cô ở đâu nữa.
"Cô ấy làm sao có thể đi nhanh như vậy?"
Quân Thành bực tức đấm tay lên xe, sau đó mở cánh cửa xe mà bước vào bên trong, nhanh chóng khởi động xe rồi một đường đi thẳng.
Tịch Nhuệ từ trong hẻm lấp ló ngó đầu nhìn ra bên ngoài, xác định anh thật sự đã đi khỏi mới có thể thở phào một hơi rồi đi tìm trạm xe buýt.
Tâm này vẫn còn sớm, cho nên chắc chắn vẫn có xe đang chạy đi.
"Anh về rồi."
Lạc Anh lúc này cũng đã tan làm.
Gần tới Tết Nguyên Đán nên lượng công việc ở công ty rất nhiều, mấy ngày nay từ cấp trên đến cấp dưới đều phải không ngừng tăng ca để theo kịp tiến độ công việc trước đó đã đặt ra.
"Về rồi sao? Hôm nay anh cũng về muộn vậy?"
Tịch Ly đứng dậy từ sô pha rồi nhanh chóng đi qua giúp anh câm áo khoác.
Tết năm nay dự là trời sẽ không lạnh lắm, nhưng vì đang là mùa đông nên vẫn cần mang theo áo khoác để không bị cảm lạnh.
"Ừ, từ giờ cho đến Tết Nguyên Đán có lẽ anh sẽ luôn bận rộn như vậy.Xin lỗi nhé, đã để hai mẹ con em thiệt thòi rồi "
Công việc càng ngày càng nhiều cũng càng làm anh lo lắng.
Vì như thế anh sẽ không thể dành nhiều thời gian cho vợ con, tâm lý bà bầu nhạy cảm, anh rất sợ sẽ khiến Tịch Ly buồn.
"Em không sao.Công việc quan trọng mà, anh mới là người vất vả.Đã khổ cực cho anh rồi."
Tịch Ly nói rồi tươi cười nhìn anh.
Lạc Anh có chút ngây người nhìn cô cười xinh đẹp như một đóa hoa.
Yểu điệu đáng yêu như thế, làm cho anh không kìm lòng được mà cúi thấp đầu mình xuống đặt lên môi cô một nụ hôn rồi xoa xoa bàn tay lớn lên mái tóc mềm mượt của cô rồi đi lên trên lâu: "Anh lên phòng tắm rửa trước đã.Cả nay người đổ đầy mồ hôi rồi "
"Em đã chuẩn bị trước nước nóng cho anh rồi.Anh đưa đồ xuống tầng một nhé."
Tịch Ly tỉ mỉ nhắc nhở anh.
Việc giúp anh chuẩn bị nước tắm cũng là thói quen bắt đầu từ mấy hôn nay của cô, bởi vì đi về mới chờ nước nóng lên thì bữa tối sẽ phải dời qua ăn muộn hơn một chút mất.
"Cảm ơn em."
Cuộc sống của hai người vẫn luôn duy trì sự tôn trọng đối với nhau, trước đến nay không có gì thay đổi.
"Tịch Ly, con vào giúp mẹ thử món này với."
Giọng Lạc Phu nhân từ trong phòng bếp vọng ra ngoài, Tịch Ly nhanh chóng treo áo lên trên móc rồi đi vào trong bếp: "Mẹ chờ con một chút, con tới ngay đây ạ."
Hôm nay cả nhà ăn lẩu kiểu Nhật, Lạc Phu Nhân tự mình nấu nước dùng.
Thời kì ốm nghén của Tịch Ly cũng đã qua cho nên cô cũng đã có thể thoải mái ăn uống rồi, không còn buồn nôn khi ngửi thấy mùi hải sản nữa.
Loay hoay bày đồ lên trên bàn được một lúc thì Lạc Anh cũng đã tắm rửa thay đồ xong.
Bữa tối nhanh chóng bắt đầu trong không khí rôm rả nhộn nhịp.
mọi thứ đi vào quỹ đạo nhanh như vậy khiến Tịch Ly cảm thấy mọi chuyện thật có chút mơ hồ và khó tin.
Thật không ngờ cuộc sống hiện tại của cô lại có thể hạnh phúc viên mãn như vậy.
Cô hiện có một người đàn ông vô cùng yêu thương mình, gia đình nhà chồng cũng rất quan tâm lo lắng cho cô.
Trong bụng cô còn đang có một sinh linh nhỏ lớn lên từng ngày nữa.
Tổng hợp tất cả những điều này làm cho Tịch Ly cảm thấy bản thân mình thật may mắn.
Trải qua nhiều sóng gió như vậy, có phải đã đến lúc cô tìm được hạnh phúc cho riêng mình rồi hay không? "Em ăn cá hồi có được không? Sẽ không cảm thấy khó chịu chứ?"
Lạc Anh cẩn thận muốn xác nhận khẩu vị của cô, có được sự đồng ý của Tịch Ly mới để miếng cá lớn vào trong bát cho cô: "Vâng, em ăn được."
"Tịch Ly, con muốn bao giờ thì tổ chức lại đám cưới? Thời gian cũng không còn sớm nữa.Gấp một chút, bụng con quả thật càng ngày càng to rồi."
Lạc Phu Nhân vừa đổ nấm kim châm vào trong nồi lẩu đang sôi sùng sục vừa đưa mắt nhìn cô.
Tịch Ly đối với câu hỏi của bà cũng không vội trả lời, nuốt trôi miếng cá xuống họng rồi mới nói: "Mẹ, com cảm thấy không cân thiết đâu ạ.Lần trước coi như lễ cưới đã được tổ chức rồi đi.Hao tốn nhiêu kinh phí như vậy, nếu lại tổ chức lại đám cưới thì sẽ gây ảnh hưởng tới khách khứa thêm lần nữa."
"Chuyện tiền bạc con không phải lo đâu.Chỉ là chút kinh phí nhỏ mà thôi.Con cảm thấy nhà chúng ta không lo được à? Tiền Lạc Anh và bố mẹ làm ra, con cứ thoải mái mà tiêu dùng, không cân phải thấy tiếc."
"Mẹ nói đúng, anh thấy chúng ta nên sớm tổ chức lại hôn lễ đi.Người khác có cái gì, Tịch Ly mà chúng ta không thể thua kém.Anh muốn đem lại hạnh phúc cho em, thì tất nhiên chuyện cơ bản nhất là anh phải cùng em tổ chức một lễ cưới rồi."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!