Đồng hồ sinh học của Hinh Ninh báo thức luôn rất đúng giờ, cho dù có thức khuya như thế nào cô cũng sẽ tỉnh dậy vào sáu giờ sáng..
Hinh Ninh từ từ ngồi dậy, xỏ chân vào trong dép trôi đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, tắm rửa sơ qua một chút.
Thú thật hôm nay cô không có tâm trạng để đi học cho lắm, nhưng cuộc đời con người mà, nên làm việc nên làm trước thì sau này mới có thể tự do làm việc mình thích làm được.
Hinh Ninh ăn sáng qua loa bằng một đĩa salad cùng bánh mì nướng rồi nhanh chóng soạn sách vở cho vào cặp để đến trường.
Chỉ còn hai hôm nữa là nộp sản phẩm thi rồi, sau đó cô sẽ có nhiêu thời gian đến thăm Lạc Phàm hơn.
Một ngày của Hinh Ninh hôm nay cũng không có gì khác với bình thường lắm, vô cùng tiêu chuẩn, học bài ở lớp rồi ở lại làm sản phẩm sau đó ra về lúc sáu giờ.
Suốt hai năm nay lúc nào tan học cũng thấy Lạc Phàm đứng đợi sẵn ngoài cổng chờ cô, hôm nay đột nhiên không thấy anh đâu, khiến cho Hinh Ninh cảm thấy thật có chút lạ lẫm, thật không tin vào mắt mình.
"Lạnh thật đấy"
Mấy hôm nay nhiệt độ ngoài trời vô cùng thấp, mặc dù đã mặc áo khoác dày nhưng Hinh Ninh vẫn cảm thấy cái lạnh giống như đang cắt da cắt thịt vậy.
Cô bắt một chiếc xe taxi bên đường để tới bệnh viện thăm Lạc Phàm, lúc tới nơi thì anh cũng đã tỉnh rồi.
"Tiểu Phàm"
Hinh Ninh vội vàng chạy đến bên cạnh anh, ánh mắt xen lẫn giữa vui mừng cùng lo lắng mà cất tiếng hỏi: "Anh thấy thế nào rồi? Có đau lắm không?"
Hinh Ninh lo lắng nắm lấy tay Lạc Phàm.
Bàn tay anh bây giờ đã trở lại ấm áp như bình thường, không còn lạnh như băng nữa.
"Đau."
Lạc Phàm run giọng mà nói, nhìn thấy anh như vậy khiến cho tay bàn tay Hinh Ninh đang nắm lấy tay anh không nhịn được mà run rẩy.
Cái người đàn ông này bình thường còn cứng đầu hơn đá, đau ở đâu cũng bảo mình không đau.
Lần này thẳng thắn thừa nhận như vậy, có lẽ là vì vết thương của anh nghiêm trọng hơn cô tưởng tượng nhiều.
"Em...Em có thể làm gì để giúp cho anh đây?"
Hinh Ninh biết mình cũng không thể nào đứng ra gánh vác cơn đau đớn hiện tại trên cơ thể anh được.
Nhưng chí ít cô sẽ giúp anh làm những việc mà anh muốn trong khả năng của cô.
Lạc Phàm nghe thấy cô nói vậy, môi mỏng khẽ nhếch lên một cái.
Đôi mắt phượng hẹp dài hơi híp lại mà cất tiếng hỏi: "Thật sự muốn gì cũng được sao?"
Tịch Ly cùng Lạc Anh đứng phía sau quan sát một màn này, cô liền kéo kéo tay áo anh, ghé sát môi mình vào tai anh mà nói nhỏ: "Ông xã, ban nấy không phải thằng bé còn nói với chúng ta nó không thấy đau chút nào sao? Làm sao nhanh như vậy đã lật mặt rồi, diễn cũng trông như thật thế"
Vài giây trước khi Hinh Ninh đến, Lạc Phàm còn khẳng định với bố mẹ mình cảm thấy không sao, cũng không thấy đau đớn gì cả.
Thế mà Hinh Ninh vừa mới tới liền bày ra bộ mặt giống như con nít đang làm nũng thế kia, thật không biết anh Lạc Phàm đang nghĩ cái gì nữa.
"Thằng bé này giống ai vậy chứ? Tốc độ lật mặt lại nhanh như vậy?"
Tịch Ly ẩn ý nói rồi hướng ánh mắt qua nhìn Lạc Anh đang đứng bên cạnh mình.
Lạc Anh cảm nhận được ánh mắt cô đang chăm chú nhìn mình, cười cười ôm lấy Tịch Ly rồi nói: "Được rồi.Lạc Phàm giống anh, như vậy đã được chưa?"
"Chính là vì giống anh nên còn trẻ tuổi mà đã đào hoa như vậy đấy"
"Đâu phải con chỉ giống một mình anh đâu?"
Lạc Anh nhéo nhéo chóp mũi cô.
Đứng trong phòng thêm một lát nữa thì có điện thoại tới, có chuyện gấp nên Lạc Anh cần tới công ty ngay.
"Tịch Ly, em cũng chuẩn bị đi.Tối nay có tiếng của giám đốc James bên Mỹ tổ chức, ông ấy muốn em đến cùng anh"
"Thật sự phải đi sao?"
Cô vẫn còn lo lắng cho Lạc Phàm lắm, muốn ở lại chăm sóc con trai cho khỏe hắn.
dù sao chính mình bên cạnh, cô cũng sẽ thấy yên tâm hơn.
Sống chung với nhau cả chục năm trời ròi, Lạc Anh sao có thể không hiểu cô đang nghĩ gì chứ.
Anh dùng hai bàn tay nâng mặt cô lên, hôn lên má cô một cái rồi nói: "Bà xã, bác sĩ cũng đã nói con mình không sao rồi mà.
Nếu như em lo lắng thì còn có mẹ chầm sóc nó, các y bác sĩ cũng ở trong bệnh viên canh chừng Lạc Phàm 24/24 mà"
"Em hiểu rồi, anh tới công ty trước đi, em sẽ tự mình chuẩn bị"
"Được.Tan làm anh sẽ về nhà đón em"
Lạc Anh nói rồi nhanh chóng rời đi, trong phòng chỉ còn lại Tịch Ly cùng với con trai và Hinh Ninh.
Cô muốn để cho hai đứa nhỏ có thể tự nhiên nói chuyện với nhau nên liền kiếm cớ đi ra chỗ khác: "Vậy Tiểu Hinh ở đây với Tiểu Phàm một chút nhé.Cô đi mua chút hoa quả, chút nữa sẽ trở về"
"Tiểu Phàm, con không được làm điều gì quá đáng với con bé đâu đấy"
Tịch Ly đã quá hiểu tính khí của con trai mình rồi, dù sao cũng là người đã trải đời nên cô có thể dễ dàng nhìn ra Lạc Phàm nhất định là có ý với con gái nhà người ta.
Thằng bé này ranh ma như vậy, cô không thể không nhắc nhở con mình đừng vịn vào cớ mình đang bị thương mà yêu cầu Hinh Ninh làm những điều quá sức.
"Mẹ, con biết rồi mà"
Lạc Phàm thở dài rồi đáp lại lời Tịch Ly.
Hinh Ninh còn chưa đề phòng anh, mẹ anh thay cô đề phòng anh như thế làm gì chứ? "Tiểu Phàm, anh có muốn uống nước không?"
Hinh Ninh cũng chẳng biết hiện tại mình có thể làm gì, cho nên liên hỏi anh những việc thiết thực nhất.
Lạc Phàm lắc lắc đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt Hinh Ninh: "Anh không muốn ăn uống gì cả.Hiện tại anh thấy lạnh, em có thể giúp em một chút không?"
"Anh thấy lạnh sao?"
Nhưng bệnh viện chỉ có một cái chăn như vậy, Hinh Ninh cũng không biết nên giúp anh như thế nào.
Cô chỉ có thể cởi áo khoác của mình ra đắp lên người anh: "Như thế này, anh đã thấy ấm hơn chút nào chưa?"
"ý anh không phải vậy"
Lạc Phàm thật không biết nên nói Hinh Ninh là ngây thơ hay ngốc nghếch nữa.
Hinh Ninh nghiêng đầu chau mày nhìn anh, thanh âm trong trẻo đáp: "Nhưng ở đây đâu có đổ giữ nhiệt? Cũng không có máy sưởi.Nếu anh chịu lạnh không tốt, em sẽ về nhà đem máy sưởi mini từ nhà em tới đây."
"Không cần đâu, ở đây cũng có đồ tốt có thể giúp anh giữ ấm mà"
Lạc Anh thần bí nhìn cô nói.
Hinh Ninh dù sao cũng chưa từng trải qua chuyện yêu đương nam nữ hay gì cả, cho nên cô làm sao có thể hiểu được ý tứ sâu xa trong câu nói của anh đây? "Có sao?"
Hinh Ninh chớp chớp mắt nhìn anh, càng khiến cho Lạc Phàm cảm thấy cô đáng yêu chết đi được.
"Có"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!