Ngay lúc lí trí cô đang hoảng loạn, Lạc Anh lại một lần nữa đem môi mình mà tập kích lên đôi môi anh đào đỏ mọng của Tịch Ly, càng hôn càng say đắm. Lần này anh hoàn toàn không có chút dịu dàng nào nữa, giống như con sư tử bị bỏ đói lâu ngày, đem tay nắn nhẹ
khối mềm mại trước ngực cô, buộc cho cô phải mở miệng nhỏ ra, tiếp nhận lưỡi anh dây dưa
đi vào. Lúc Lạc Anh rời khỏi đôi môi cô đã là khi Tịch Ly giống như bị thiếu khí, vội vàng ngoảnh mặt đi mà tham lam đòi hít lấy khí oxi. Lạc Anh không để cho cô nghỉ mệt quá lâu, ép buộc cô nhìn sâu vào đôi mắt mình, môi mỏng khẽ nhếch lên sau đó ghé sát vào tai cô:
“Muốn anh không?” “Muốn cái đầu nhà anh” Tịch Ly chỉ hận hiện tại không thể cắn chết anh, làm cho cô suýt ngất đi vì thiếu khí. “Bảo bối nhỏ không thành thật chút nào” Lạc Anh thành thạo cởi bỏ nút áo ngủ của cô, chẳng mấy chốc, ngực đầy đặn trắng nõn nà của cô đã được phơi bày trước mắt anh.
Tịch Ly thấy anh không ngừng nhìn chằm chằm về phía trước ngực mình, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, rất không tự nhiên mà đưa tay lên, hòng che ngực lại: “Anh... anh mau ra khỏi phòng cho em”. “Cũng không phải là lần đầu tiên anh trông thấy, em cần gì phải xấu hổ?” “Cái gì?”.
Tịch Ly trừng mắt đáp lại anh.
Mà Lạc Anh trái với thái độ gấp gáp của cô lại vô cùng khoan thai, cười một nụ cười tươi
như hoa sau đó nhắc cho cô nhớ lại chuyện vui” cũ:
“Lần trước, khi em làm cháy đồ ăn, em đã không mặc đồ lại đàng hoàng lại mà chạy vào bếp. Lần đó trước mặt em anh đã nói dối là không thấy ngực em, nhưng thật ra anh đều đã thấy hết. Cho nên em không cần phải ngại” Không ngại cái đầu anh! Trong lòng Tịch Ly đã không ngừng mắng anh đến thiên biến bạn hóa. Cái con người này, tại sao lúc trước cô không nhận ra anh lưu manh như vậy? Bây giờ càng ngày ở trước mặt cô càng lộ rõ bản chất, không thèm giấu giếm sự biến thái của bản thân nữa rồi. “Cho nên từ lúc đó anh đã tự hứa với bản thân là sẽ chịu trách nhiệm. Dù sao mẹ anh cũng đã nói, nếu muốn tiếp tục làm người nhà họ Lạc thì nhất định phải có trách nhiệm với người con gái mà mình yêu” Nói dối! Tịch ly biết anh đây chính là đang nói dối trắng trợn. Thật ra cô luôn cảm thấy tội nghiệp cho bác gái. Lúc nào cũng bị đưa ra làm bia đỡ đạn cho Lạc Anh. “Em không cần anh chịu trách nhiệm” Tịch Ly trực tiếp đánh tan tinh thần tự giác đầy trách nhiệm của một thanh niên trẻ như
anh. “Cần, anh biết em cần mà, em không cần phải ngại”.
“Anh đừng có tự ý nói hộ lòng em!”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!