Điểm mạnh của Nan Thu Đao này không chỉ nằm ở lưỡi đao sắc nhọn, mà còn ở khí thế phát ra có thể trói buộc mục tiêu.
Năm đó là Chu Thiên Bá, hôm nay là Hỏa Long Thú.
Bất luận là Võ Đồ hay vẫn là Võ Tông, đều trở thành đao hồn dưới thanh thần đao lợi khí này!
Nan Thu Đao tuy có uy lực nghịch thiên, nhưng cũng có sự thiếu hụt lớn, thời gian duy trì sử dụng không quá lâu, người sử dụng sau khi thu đao trong nháy mắt sẽ bị rút sạch sức lực trong cơ thể.
Quân Thường Tiếu vừa đột phá lên Võ Sư tứ phẩm, lẽ ra tinh lực phải vô cùng dồi dào mới đúng, kết quả cả người vô lực nằm liệt trên đất.
Cảm giác suy yếu sẽ kéo dài ba mươi phút, ngay cả một người bình thường có thể tùy ý giết hắn trong khoảng thời gian này.
Nhiệm vụ sử thi đã được hoàn thành.
Một đống phần thưởng và kinh nghiệm cũng đã nhận.
Tiêu hao một bùa giải ấn, vô cùng xứng đáng!
Dạ Tinh Thần khó khăn ngồi xếp bằng, trầm giọng nói:
“Thương thế lần này quá nặng, cần ít nhất một tháng mới có thể hồi phục.”
Hắn miễn cưỡng thi triển võ học cao cấp Đẩu Chuyển Càn Khôn, nội thể vốn đã xuất hiện tổn thương, lại nhận một thêm một đòn trực tiếp, bây giờ vẫn chưa nghẻo là nhờ vào thân thể được rèn luyện khá tốt.
Đáng chết!
Advertisement
Tên tiểu tử kia vốn có vũ khí biến thái như vậy, vì cái gì không lấy ra sớm một chút, còn bắt ta phải liều mạng đi giết Hỏa Long thú!
Đúng vậy.
Vì cái gì?
Bởi vì Quân Thường Tiếu ngay ban đầu cũng không nghĩ rằng Hỏa Long Thú lại mạnh mẽ đến như vậy.
Đến lúc đuôi của Hỏa Long Thú sắp quét trúng Tiêu Tội Kỷ, hắn mới lấy thanh đao này ra, bùa giải ấn cũng đã bóp nát.
Đao chuẩn bị được rút ra khỏi vỏ.
Nhưng lúc đó Dạ Tinh Thần và Lý Thanh Dương lại lao lên yểm trợ, khiến hắn từ bỏ ý định xuất đao.
Tinh thần đồng môn giúp đỡ nhau như này, không chỉ giúp gia tăng cảm tình hai bên, mà còn có thể gia tăng sự ăn ý, chính vì thế hắn không muốn nhúng tay phá hư.
Quân Thường Tiếu cũng nghĩ rằng dựa vào võ học kỳ lạ mà Dạ Tinh Thần thi triển và sự phòng ngự bằng Kiếm Thiết Thuẫn của Lý Thanh Dương, ba người cùng lắm chỉ bị trọng thương, nhất định sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Quả nhiên.
Ba người đúng là vẫn chưa nghẻo, nhưng mà tất cả đều bị trọng thương.
Sau đó, Lục Thiên Thiên và Chu Hồng, một người đóng băng Hỏa Long Thú, một người thi triển lưỡng kiếm, thúc đẩy khả năng phối hợp của các đệ tử đến cực hạn.
Mặc dù không thể đánh bại con hung thú to xác, nhưng Quân Thường Tiếu đối với lần hợp lực tác chiến này của các đệ tử, đánh giá cao vô cùng.
Thiết Cốt Phái ta có những đệ tử như vậy, cần gì lo sợ không có ngày trở nên cường đại!
Sau khi mấy chục con Hỏa Long Thú nhỏ xuất hiện, Quân Thường Tiếu đã không thể tiếp tục đứng nhìn, trực tiếp rút đao thu dọn tàn cục.
Chuyện này nói cho chúng ta biết rằng đệ tử Thiết Cốt Phái đồng tâm hiệp lực đánh đến sức đầu mẻ trán, kết quả người oai phong nhất lại là con hàng Quân Thường Tiếu.
“Aii..”
Dạ Tinh Thần thở dài một tiếng, duy trì thi triển Thái Huyền Chân Kinh, bắt đầu điều trị kinh mạch bị tổn thương.
Mà phải nói, bản thân hắn có sự hỗ trợ của Thái Huyền Chân Kinh, có thể hóa giải không ít thương thế, hai tên tiểu tử kia thương thế có thể nói là thảm rồi.
Advertisement
Soạt! Soạt!
Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ chạy đến.
“Chưởng môn.”
Hai người đến gần đỡ Quân Thường Tiếu dậy, nói:
“Người không sao chứ?”
Cái…!
Dạ Tinh Thần trợn tròn mắt.
Vô lý, quá vô lý!
Bọn hắn đáng lẽ ra thương thế còn nặng hơn mình, làm sao có thể sinh long hoạt hổ như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy?
Đặc biệt là Tiêu Tội Kỷ.
Chẳng phải hắn nhận ba lần công kích đó sao, cứ coi như là cơ thể đã rèn luyện đến mức mình đồng da sắt, kết quả cũng phải bị nện thành trọng thương mới đúng!
Hắn vốn cho rằng trong ba người thì bản thân là người có thương thế nhẹ nhất, vậy mà hai tên kia lại vui vẻ khỏe mạnh chạy đến dìu chưởng môn đứng lên, tinh thần của Dạ Đế đại nhân lập tức bị tổn thương sâu sắc.
Có lẽ nào… ta mới là người yếu nhất.
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, trái tim nhỏ bé của Dạ Đế bị tổn thương nặng, thương thế khó lòng khống chế phải phun ra ngụm máu tươi.
“Dạ sư đệ.”
Tiêu Tội Kỷ nói:
“Ngươi còn đợi gì không nuốt Liệu Thương Đan đi!”
Dạ Tinh Thần dùng tay che ngực, nở nụ cười thảm, thì thầm nói:
“Thứ đan được tầm thường như Liệu Thương Đan làm sao có thể trị được nội thương của bổn đế.”
Ngay lúc này, ánh mắt hắn nhìn thấy hình ảnh Lục Thiên Thiên lấy ra một viên Liệu Thương Đan rồi bỏ vào miệng.
Hỏa Long Thú phá vỡ khối băng, nữ nhân này nhất định nội thương cũng không thua kém gì mình, chỉ đơn thuần dựa vào một viên Liệu Thương Đan thì làm được gì đâu chứ.
“Soạt!”
Lục Thiên Thiên đứng dậy, khuôn mặt trắng bệch đã biến mất, nàng đang nhẹ nhàng gạt đi những sợi tóc mai.
Hừ.
Dạ Tinh Thần cứng đơ như bị sét đánh.
Một giây sau, hắn cũng lấy viên Liệu Thương Đan ra nhìn, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.
Quân Thường Tiếu đã từng cho hắn Tụ Khí Đan và Khí Toàn Đan, nhưng viên Liệu Thương Đan này chỉ vừa mới đến tay hắn vào lúc lên đường đến Tử Vong Cốc, lời chú thích cũng chỉ là một câu thuận miệng như bị trọng thương thì hãy sử dụng.
Liệu Thương Đan, loại đan dược tầm thường này có thể điều trị thương thế nhanh hơn cả Thái Huyền Chân Kinh của ta sao?
Sau khi Dạ Tinh Thần nhận lấy đan dược, căn bản không có xem nó ra gì, tiện tay ném vào trong không gian giới chỉ.
“Dạ sư đệ, mau nuốt Liệu Thương Đan đi, chúng ta còn phải thanh lý chiến trường nữa.”
Lý Thanh Dương thúc giục nói.
Dạ Tinh Thần hơi do dự một hồi, sau đó mở miệng nuốt viên Liệu Thương Đan.
Hiệu quả của đan dược bắt đầu phát huy, kinh mạch bị tổn thương nhanh chóng hồi phục, hắn tuy có thể nhẹ nhõm đứng dậy, nhưng nội tâm như có vô vàn sóng lớn đập tới.
Thượng giới!
Chắc chắn là đan dược từ thượng giới!
Dạ Tinh Thần lại bắt đầu tự cưỡng ép ảo tưởng, chuyện này cũng không còn cách giải thích nào khác.
Chu Hồng cũng vội vàng lấy Liệu Thương Đan ra nuốt vào, nhưng hắn chẳng cảm nhận được có gì biến hóa.
“Kỳ quái.”
Hắn không hiểu nói:
“Vì cái gì không có hiệu quả vậy nhỉ?”
Đương nhiên là phải không có hiệu quả rồi, bởi vì Liệu Thương Đan chỉ có võ giả Khai Mạch cảnh và Võ Đồ cảnh mới có thể sử dụng.
...
Lý Thanh Dương, Tiêu Tội Kỷ và những người khác hồi phục thương thế xong liền bắt đầu thanh lý chiến trường, nhặt những chiến lợi phẩm có giá trị.
Một viên tinh hạch của hung thú cao ngũ phẩm.
Hơn ba mươi viên tinh hạch của hung thú trung ngũ phẩm.
Năm trăm cân Hỏa Long Thạch.
Da lông của Hỏa Long Thú quá thô ráp, không có quá nhiều giá trị, vì thế bọn họ chỉ lấy xương cốt.
Đương nhiên, bọn họ nhất định phải bỏ đi những vật phẩm trước đó thì mới đủ chỗ chứa những vật phẩm sau.
Đáng tiếc cho đám tán tu đi theo phía sau ngay thời điểm mấu chốt lại lựa chọn rời đi, nếu không, đợi đến lúc Thiết Cốt Phái đi ra, bồn bát không đủ để chứa!
Giải quyết xong trùm cuối, thu hoạch được điểm cống hiến, nhận thưởng, điểm kinh nghiệm, còn thu hoạch thêm được rất nhiều tài nguyên võ đạo.
Lần này hoàn thành nhiệm vụ sử thi, có thể nói là thu hoạch lớn!
Ba mươi phút sau.
Cảm giác suy yếu trôi qua, Quân Thường Tiếu cũng “soạt” một cái đứng dậy, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
“Chưởng môn.”
Lý Thanh Dương nói:
“Thanh lý đã ổn thỏa rồi ạ.”
“Tiểu Hỏa Long Thú chạy ra ngoài cửa đường hầm đã tìm thấy chưa?”
“Tô sư đệ và Lý sư đệ đang đi tìm.”
“Chưởng môn, đệ tử phát hiện có trứng rồng!”
Đúng lúc này, Tô Tiểu Mạt và Lý Phi từ cửa đường hầm chạy ra, hai người hợp sức dùng tơ nhện bao bọc bên ngoài quả trứng.
Quả trứng này có hơi to hơn quả dưa hấu, vỏ trứng làm một màu trắng, bên trên có hoa văn màu đỏ.
Quân Thường Tiếu quan sát tỉ mỉ một phen, sau một lúc suy nghĩ, nói:
“Mang nó về môn phái.”
“Chưởng môn.”
Tô Tiểu Muội gãi đầu nói:
“Bên trong quả trứng này có sinh mạng, chúng ta không thể cho vào nhẫn không gian được, trên đường nếu như chết yểu thì xem như công cốc.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Đặt quả trứng ở mặt trong của tấm khiên, sau đó dùng tơ nhện buộc lại, các người xách theo không phải xong chuyện còn gì.”
“Chưởng môn anh minh!”
Tô Tiểu Mạt vội vàng làm theo.
Rất nhanh, nhờ có tơ nhện mà trứng rồng được cố định bên trong Kiên Thiết Thuẫn, sau đó giao cho Lý Phí xách trở về.
“Sư huynh.”
Lý phi hỏi một câu ngu ngốc:
“Vì cái gì lại là đệ xách vậy?”
Tô Tiểu Muội vỗ vai hắn, nghiêm túc trả lời:
“Biết nhiều không tốt.”
Quân Thường Tiếu quét mắt một lượt cả mảnh đất nóng rực này, không phát hiện ra có gì khác thường, lập tức nói:
“Dựa theo đường cũ trở về môn phái.”
“Long sư huynh, vì cái gì bên trong lại im lặng quá vậy?”
Lý Ngọc Hoa bày trận thế phòng ngự bên ngoài, lo lắng nói.
“Ta cũng không biết.”
Long Tử Dương so với hắn còn muốn lo lắng hơn.
Lý Ngọc Hoa nhỏ giọng nói:
“Chưởng môn và các huynh đệ có khi nào...”
“Đừng có miệng quạ!”
Long Tử Dương ngắt lời.
“Chưởng môn ra rồi kìa!”
Đúng lúc này, Trương Vĩ phấn khởi hét lên.
Long Tử Dương và Lý Ngọc Hoa vội vàng nhìn về phía cửa đường hầm, phát hiện hình bóng chưởng môn và các sư huynh đệ đang nhàn nhã đi ra, lập tức hét lên:
“ Chưởng môn, Hỏa Long Thú đã bị tiêu diệt rồi sao?”
“Còn nói nhảm.”
Quân Thường Tiếu trả lời:
“Bổn tọa và các sư huynh ngươi xuất trận, thiên hạ này có chuyện gì không thể giải quyết được?”
“Chưởng môn thật uy vũ!”
“Các sư huynh thật uy vũ!”
Long Tử Dương và những người khác thở phào một hơi, vui mừng hò hét lên.