Quân Thường Tiếu và Dạ Tinh Thần hai người hành tràng gọn
nhẹ lên đường.
Hắn không dẫn theo đệ tử khác là vì môn phái luận võ quy mô lớn này chẳng tạo nổi cái gì khó khăn, người đi nhiều chỉ lãng phí thời gian, còn không bằng ở nhà tu luyện.
Người chịu trách nhiệm của môn phái luận võ ở quận Bình Dương nếu như mà biến khẳng định sẽ rất suy sụp.
Môn phái luận võ của chúng ta so với quận Thanh Dương càng thêm có quy mô, ngươi đừng có khinh người quá đáng được không?
Tôn trọng nhất định sẽ cho. Nếu không, Quân chưởng môn sẽ không rảnh rỗi cho đệ tử đến tham gia.
Đường xá đến quận Bình Dương có chút xa xôi, Quân Thường Tiếu triệu hồi Tử Điện Ấu Hổ ra cưỡi trên lưng thoải mái đi đường.
Dạ Tinh Thần đáng thương thi triển Độ Bộ Du Long theo sát phía sau.
Thật đáng giận!
Nếu như Thanh Thiên Ngọc Điêu của bổn đế vẫn còn, vỗ cánh một cái là nghìn dặm, sớm đã đi đến tận trời nam đất bắc rồi.
Hảo hán không nhắc chuyện năm đó.
Dạ Tinh Thần chỉ có thể đi bộ theo sau, đến ngày thứ hai tiến vào địa phận quận Bình Dương.
Advertisement
Địa phận quận Bình Dương rất lớn, thực lực trên các phương diện cũng mạnh hơn quận Thanh Dương, ở đây có ít nhất hơn ba trăm môn phái lớn nhỏ, tông môn ngũ lưu cũng có hai.
Một là Hạo Nguyệt Phường, hai là Thính Vũ Các.
Không sai, tiểu các chủ ở hội đấu giá bị hố vài lần kia, tông môn hắn đặt chân ở chỗ này.
Trị an ở quận Bình Dương không tồi, mặc dù vẫn có môn phái tà đạo tồn tại, nhưng với sự hùng mạnh của các danh môn chính phái dồn ép, phần lớn đều là lén lút vụng trộm.
“Chậc chậc.”
Ngồi trên lưng hổ thú chậm rãi đi vào rừng núi cảnh sắc đẹp đẽ, Quân Thường Tiếu thì thầm nói:
“Có cảm giác linh khí nơi này so với quận Thanh Dương nồng đậm hơn thì phải.”
Dạ Tinh Thần nói:
“Quận Thanh Dương chung quy chỉ là một quận cửu đẳng, đương nhiên không thể so sánh với quận bát đẳng rồi.”
Cửu đẳng? Bát đẳng?
Quân Thường Tiếu ngạc nhiên nói:
“Lẽ nào, giữa các quận cũng có phân loại đẳng cấp?”
Tên này, thân là chưởng môn một phái mà chưa từng nghe qua chuyện này sao?
Dạ Tinh Thần nói:
“Trên Tinh Vẫn đại lục, môn phái được phân thành nhiều lưu, quận đương nhiên cũng được phân loại nhiều đẳng.”
“Cửu đẳng là thấp nhất?”
“Không sai.”
Advertisement
“...”
Quân Thường Tiếu trầm mặc.
Xuyên không đến môn phái cửu lưu, tọa lạc ở quận cửu đẳng, vận khí tốt ở chỗ nào đây?
Hệ thống nói:
“Chủ nhân không phải thích chơi độ khó cao sao, bắt đầu từ vị trí thấp nhất, không phải rất hợp với khẩu vị còn gì?”
Quân Thường Tiếu lười nói lý với nó, quay đầu nhìn Dạ Tinh Thần, cười nói:
“Xem ra ngươi dường như biết không ít đâu nha.”
“...”
Đây là thông tin cơ bản nhất có hiểu không!
Quân Thường Tiếu ẩn ý nói:
“Tinh Thần, thực ra bổn tọa biết, ngươi là một người có chuyện cũ.”
Ở môn phái, có nhiều lời không tiện nói, hôm nay chỉ có hai người, nói chuyện không cần phải dè chừng.
Dạ Tinh Thần nói:
“Vì thế chưởng môn có thể dùng một từ “soái” để tổng quát cả cuộc đời?”
“Không sai.”
Quân Thường Tiếu nghiêm túc trả lời.
Cái con mẹ nó ta hành tẩu trên giang hồ nghìn năm nay, chưa từng nhìn thấy một chủ môn phái nào da mặt dày như vậy!
“Thực ra là..”
Quân Thường Tiếu trở lại chính sự nói:
“Mỗi người đều có bí mật của mình, chôn giấu trong nơi sâu thẳm trái tim, không thể cho ai biết.”
Dạ Tinh Thần trầm mặc.
Lẽ nào, hắn biết bí mật của mình sao?
Không thể nào, loại chuyện như trùng sinh là trái với luân hồi đạo lý, há có người lại đoán ra được chứ?
Nhất định là đang lừa ta!
“Tinh Thần.”
Quân Thường Tiều nói: “Bí mật trong tim ngươi, bổn tọa không có hứng thú biết, mà chỉ cần ngươi nhớ kỹ, một ngày là người của Thiết Cốt Phái, cả đời là người của Thiết Cốt Phái”
Đệ tử này là vì bị cưỡng ép gia nhập môn phái, đương nhiên trong lòng hắn hẳn là không thoải mái, vì thể phải từ từ dạy dỗ cảm hóa.
“Đã hiểu.”
Dạ Tinh Thần tuy trên miệng nói thế, nhưng trong lòng lại khịt mũi khinh thường.
Khoảng thời gian này, mặc dù hắn biểu hiện tích cực, nhưng mục đích chân chính vẫn là muốn giành được càng nhiều tài nguyên võ đạo, đối với môn phái thật chẳng có cảm giác thân thuộc.
“Tinh Thần, ngươi có biết cái gì là leng keng leng keng leng keng?”
“Leng keng leng keng?”’
“Leng leng leng keng leng keng chính là only, you ------------ có thể cùng tôi đến Tây Kinh! Only, you --------- có thể diệt yêu trừ ma!”
Dạ Tinh Thần: “...”
Hắn siết chặt hai nắm đấm.
Quân Thường Tiếu hát xong, nghiêm túc nói:
“Tinh Thần, khi ngươi hiểu rõ hàm ý của bốn chữ “xương cốt cứng rắn”, tự nhiên sẽ chân chính hiểu.”
Chưởng môn.
Ta muốn một quyền đập chết ngươi!
Môn phái luận võ ở quận Bình Dương tổ chức tại thành Tuy Dương.
Thành Tuy Dương mặc dù không chủ thành của quận, nhưng từ quy mô và thực lực có thể nói, mạnh hơn thành Thanh Dương rất nhiều.
Chỉ còn hai ngày là bắt đầu môn phái luận võ, thế lực từ bốn phương tám hướng ùa về trên các con đường, cổng thành người người ra vào, náo nhiệt vô cùng.
“Ai nha..”
Một võ giả già chắp tay nói:
“Đây không phải là chưởng môn Hạc Sơn Phái sao, đã lâu không gặp, tu vi tăng lên thấy rõ.”
“Ôi chao, hóa ra là Khổng minh chủ, lâu rồi không gặp, lâu rồi không gặp.”
Chưởng môn Hạc Môn Phái dẫn theo đệ tử chắp tay nói.
Cảnh tượng các thế lực dùng những lời nói khách khí chào hỏi, liên tiếp diễn ra ở cổng thành, bầu không khí vô cùng tốt đẹp.
“Gầm!”
Đúng lúc này, phía sau truyền đến một tiếng gầm giận dữ, mọi người kinh ngạc vội vã quay đầu lại nhìn.
Phát hiện một nam nhân áo gấm, cưỡi trên một báo thú lông đen chầm chậm đi đến.
“Đây là Hắc Bì Báo!”
“Trời ạ, hung thú có thực lực không kém Võ Đồ đỉnh phong!”
“Là thiếu môn chủ của lục lưu Ngự Thú Môn.”
“Không hổ danh là môn phái thuần hóa hung thú, ra ngoài chính là cưỡi Hắc Bì Báo!”
“Thiếu môn chủ của Ngự Thú Môn sao lại tới đây, chẳng lẽ hắn cũng muốn tham gia môn phái luận võ?”
“Quy định của môn phái luận võ, thành viên môn phái chỉ cần chưa đủ hai mươi tuổi, và chưa từng tham gia luận võ, đều có tư cách báo danh.”
Quần chúng thìhầm to nhỏ với nhau, ánh mắt đầy sự hâm mộ.
Thiếu môn chủ cưỡi trên lưng Hắc Bì Báo, đệ tử vây chặt xung quanh, mặt đầy kiêu ngạo bước vào thành.
Chỉ cần cưỡi hung thú ra đường, đi đến đâu đều sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người, điều này khiến hắn vô cùng sảng khoái.
“Hửm?”
Đột nhiên, Thiếu môn chủ chau mày lại.
Bởi vì hai người từ bên cạnh bước nhanh đi qua, đầu cũng không quay lại nhìn, dường như không thấy hắn tồn tại.
Hắn đã quen cảm giác được người khác chú ý, bỗng nhiên có người ngó lơ mình, thế là trầm giọng hét:
“Hai người phía trước kia, đứng lại cho bổn thiếu chủ.”
“Gầm!”
Hắc Bì Báo và chủ nhân tâm ý tương thông, lập tức hướng về hai người vừa đi qua gào thét.
m thanh có chút lớn, chấn động đến võ giả bình thường trong lòng run rẩy.
Ngay lúc này, mọi người đều chú ý đến hai người đang đi nhanh qua bên cạnh thiếu môn chủ Ngự Thú Môn.
Dám đi qua trước mặt Hắc Bì Báo, cái lá gan thật không nhỏ mà!
“Có chuyện gì không?”
Người ở phía trước nhất dừng lại, mỉm cười xoay người lại, nhìn kĩ rốt cuộc lại là Quân chưởng môn đẹp trai của chúng ta.
Người bên cạnh không cần phải nói chính là Dạ Tinh Thần.
Nhìn hai tên này bộ dạng không xem ai ra gì, thiếu môn chủ hơi có chút tức giận.
Bổn thiếu chủ cưỡi Hắc Bì Báo ngay phía trước tầm mắt các ngươi, đáng lẽ phải biểu hiện chút sự kính sợ mới đứng chứ?
Chẳng lẽ nào là cao thủ?
Vị thiếu môn chủ cảnh giác thăm dò nói:
“Nhìn các hạ rất lạ mắt, không biết đến từ môn phái nào?”
“Thiết Cốt Phái ở quận Thanh Dương.”
Quân Thường Tiếu nói.
Các thế lực từ các phương ở gần đó nghe xong, thần sắc đều ngơ ngác, nhanh chóng bắt đầu bàn tán.
“Hóa ra là Thiết Cốt Phái ở quận bên cạnh.”
“Đây không phải môn phái dạo gần đây thăng cấp lên bát lưu đó sao?”’
“Bọn họ lẽ nào đến thành Tuy Dương xem náo nhiệt hả?”
Nghe thấy quần chúng bàn tán, đặc biệt là nghe thấy bốn chữ “môn phái bát lưu” thiếu môn chủ biểu lộ ánh mắt coi thường nói:
“Vị bằng hữu này, hẳn là ngươi chưa ý thức được, hiện tại các ngươi đang cản đường bổn thiếu chủ ta sao?”