“Thanh niên kia chính là Tiêu Tội Kỷ bị thiên tài ngút trời của Mộ Dung gia bỏ rơi đúng không nhỉ?”
“Chính là hắn, ta nghe nói năm ngoái hắn đại diện Thiết Cốt Phái tham gia môn phái luận võ của quận Thanh Dương, kết quả còn giành được quán quân luôn đấy.”
"Không phải hắn là một tên phế vật sao?”
“Lần này Mộ Dung Hân đến Thánh Tuyền Tông, chẳng lẽ muốn nhìn xem vị hôn phu bị bỏ rơi ngày đó thế nào?”
"Người ta bây giờ là đệ tử thân truyền của tông môn nhị lưu Bách Hợp Thánh Tông, Tiêu Tội Kỷ chỉ là đệ tử môn phái thất lưu Thiết Cốt Phái, giữa hai người đã định sẵn không phải người cùng một thế giới.”
"Một tên nam nhân bị nữ nhân bỏ rơi, thật đúng là xấu hổ mất mặt!”
Võ giả thế lực khắp nơi mặc dù đang thì thầm bàn luận, nhưng mỗi câu nói đều rõ ràng rành mạch truyền vào tai Tiêu Tội Kỷ, khiến hắn không khỏi siết chặt nắm đấm.
Mộ Dung Hân cũng cau mày lại.
Miệng lưỡi của những người này, vẫn luôn đáng ghét như vậy.
Tiêu Tội Kỷ quay đầu, trong ánh mắt có thanh đạm lạnh nhạt, phảng phất như muốn nói với nàng.
Ngươi nghe thấy không?
Đây chính là tổn thương mà ngươi gây ra cho ta năm đó.
Advertisement
Đúng vậy.
Ngươi có thể dùng trẻ người non dạ đến đùn đẩy trách nhiệm về việc gây ra năm đó.
Nhưng ta là một nam nhân, tất cả tôn nghiêm bị chà đạp, lấy cái gì để bù lại đây!
Mộ Dung Hân không dám đối mặt với ánh mắt của Tiêu Tội Kỷ, bởi vì nàng nhìn thấy đôi mắt vô cùng lạnh lùng đó, sẽ chỉ khiến nội tâm nàng càng thêm áy náy.
"Hầy!!”
Tiêu Tội Kỷ thở ra một hơi.
Giống như chưởng môn đã từng nói, đồ vật đã mất đi, nhất định phải tự tay lấy lại!
Cái mất đi là tôn nghiêm của một nam nhân.
Làm sao để đòi?
Hai năm sau leo lên Bách Hợp Thánh Tông, đứng trước mặt đám người cao cao tại thượng đó, lấy ra một tờ đơn ly hôn, ly hôn nữ nhân đã từng mang đến cho mình vô tận khuất nhục này!
Không phục?
Vậy thì đến chiến?
"Đệ tử Thánh Tuyền Tông, Khanh Lâm Phong.”
Khanh Lâm Phong báo ra tên mình, sau đó nói:
"Ta rất đồng cảm với chuyện cũ của ngươi.”
Đây thật sự là đồng cảm, tuyệt không phải cười nhạo.
Thế giới lấy nam đứng đầu, xảy ra sự việc nữ nhân từ hôn, chuyện này tổn thương vô cùng chí mạng về mặt tôn nghiêm.
Tiêu Tội Kỷ cong khóe miệng mỉm cười, nói:
Advertisement
“Thật ra, ta rất cảm ơn nữ nhân đó, nếu không phải năm đó nàng từ hôn, Tiêu Tội Kỷ ta sẽ không có ngày hôm nay.”
Nói đến đây, hắn hơi ngừng lại.
"Soát!”
Hắn siết chặt song quyền, vô cùng tự hào nói:
"Cũng sẽ không trở thành đệ tử của Thiết Cốt Phái!”
Đồng môn sau lưng trên mặt cũng hiện lên sự tự hào.
Bọn hắn phi thường cảm thấy may mắn khi trở thành đệ tử của Thiết Cốt Phái, ngày hôm nay có thể đứng ở đây, khiêu chiến với ngọn núi cao tưởng chừng không thể vượt qua!
Sự nỗ lực của Quân Thường Tiếu không phải lãng phí.
Sự cảm mến của các đệ tử đối với Thiết Cốt Phái là vô cùng mãnh liệt!
"Bắt đầu!"
Trọng tài hô to.
"Soát!”
Khanh Lâm Phong hai tay đánh ra kết ấn, linh lực gào thét ra ngoài, trong chớp mắt ngưng tụ thành một bàn tay to lớn, mang theo lực lượng cường thế quét tới.
Tụ Linh Ấn!
Võ học thượng phẩm cao giai bên trong Thánh Tuyền Tông, chỉ có cao tầng và đệ tử thân truyền mới có thể học!
Vù vù!
Chưởng ấn từ trên gào thét rơi xuống, mang theo lực lượng cấp tốc kéo lên, trực tiếp đột phá đến 10 vạn cân!
"Thật mạnh!"
Đám đông kinh ngạc nói.
Dưới sự gia tăng của võ học, lực bộc phát có thể so với một tên Võ Tông nhất phẩm hạ đẳng, đây chính là đệ tử thân Truyền của Thánh Tuyền Tông!
Sư tỷ đứng bên cạnh Mộ Dung Hân thản nhiên nói:
"Khanh Lâm Phong rất khá, tên tiểu tử kia làm cách nào để chống lại người này đây?”
Giọng điệu của nàng giống như tán dương đệ tử tông môn ngũ lưu, người kia nên cảm thấy đây là niềm vinh hạnh.
Đành vậy.
Đệ tử tông môn nhị lưu, đương nhiên vô cùng kiêu ngạo.
Năm đó người của Bách Hợp Thánh Tông đi từ hôn cùng với Mộ Dung Hân, bọn hắn đối mặt với Tiêu gia, đối mặt với Tiêu Tội Kỷ, biểu hiện ra vẻ cao cao tại thượng còn mãnh liệt hơn.
"Đạp!”
Thời khắc chưởng ấn sắp buông xuống, Tiêu Tội Kỷ bước ra một bước, thân thể có chút cong xuống, linh lực trong Khí Toàn điên cuồng trào ra, rồi ngưng tụ lại ở tay bên phải.
"Bành!”
Bạo Liệt Quyền được thi triển, chính diện nghênh đón!
Uỳnh…!
Nắm đấm tiếp xúc với chưởng ấn to lớn trong nháy mắt, tạo ra sóng khí mạnh mẽ gào thét, lập tức quét bay bụi đất ở xung quanh bay ra ngoài.
Đăng đăng đăng!
Tiêu Tội Kỷ và Khanh Lâm Phong cùng lúc hướng về phía sau lùi lại, cho đến khi lùi xa năm bước, hai bên mới cùng lúc ổn định lại thân thể.
"Chuyện này….”
Võ giả thế lực khắp nơi trợn tròn mắt.
Đệ tử Thiết Cốt Phái giao chiến với đệ tử thân truyền Thánh Tuyền Tông, kết quả vậy mà người trước không rơi vào thế hạ phong!
Vương Đông Lâm ngưng trọng nói:
"Tên tiểu tử đó tuy rằng chỉ có tu vi Võ Sư ngũ phẩm, nhưng đồng thời cũng là Võ Sư cực phẩm!”
Các lão đại thế lực chỉ cần giao thủ trong lần đầu tiên, đã có thể nhìn ra Tiêu Tội Kỷ cũng là Võ Sư cực đẳng, khóe miệng từng người giật giật.
Muốn trở thành một võ giả cấp độ cực đẳng, yếu tố cơ bản nhất chính là phải có linh căn cực phẩm!
Thiết Cốt Phái có tài đức gì, thế mà sở hữu đệ tử hung hãn đến vậy!
Đôi mắt sáng của Mộ Dung Hân cũng lóe lên sự kinh ngạc, nói:
"Hắn…. khôi phục linh căn cực phẩm rồi?”
"Ngươi...”
Khanh Lâm Phong biểu hiện ánh mắt ngưng trọng nói:
"Rất mạnh.”
"Soát!”
Tiêu Tội Kỷ thi triển Túng Vân Bộ xông lên.
Hai cánh tay trái phải phân biệt thi triển ra Bạo Liệt Quyền và Khai Sơn Chưởng, hơi thở mạnh mẽ bộc phát, hình thành từng đợt cuồng phong thủy triều.
Oanh! Oanh!
Trong khoảnh khắc, hai tên Võ Sư cực đẳng giao thủ hơn mười chiêu, mỗi chiêu đều có 10 vạn cân lực lượng, đánh đến thanh thế to lớn!
Đây tuyệt đối là trận đấu đặc sắc nhất từ lúc bắt đầu đến giờ.
Bởi vì phía trước đều là đệ tử Thiết Cốt Phái đơn phương nghiền ép, hoàn toàn không tồn tại lực lượng tương xứng.
Võ giả thế lực khắp nơi nhìn đến nỗi trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ vốn cho rằng, Thánh Tuyền Tông cho đệ tử thân truyền xuất chiến, nhất định có thể dễ dàng ngược đãi Thiết Cốt Phái, không ngờ rằng đệ tử bên kia xuất chiến, không có một chút yếu thế hơn Khanh Lâm Phong.
Hôm nay.
Đệ tử Thiết Cốt Phái biểu hiện cường thế, triệt để đổi mới nhận thức của bọn hắn, cũng triệt để tát vô số bạt tai vào mặt bọn hắn!
Bành!
Uỳnh!
Chiêu thức của Tiêu Tội Kỷ vào ra liên tục, Bạo Liệt Quyền và Khai Sơn Chưởng liên miên không dứt.
Mặc dù về mặt cảnh giới hắn thấp hơn một bậc so với Khanh Lâm Phong, nhưng một khi bộc phát ra lực lượng đều không kém hơn đối thủ!
Nguyên nhân chủ yếu là từ võ học.
Mặc dù Bạo Liệt Quyền và Khai Sơn Chưởng có đẳng cấp không thể so sánh được với võ học thượng phẩm cao giai, nhưng chỉ cần lĩnh ngộ đến mức cực hạn, là có thể cung cấp lực chiến đấu cường đại!
Uỳnh! Uỳnh!
Hai bên lại đánh hơn mười chiêu, Khanh Lâm Phong thối lui về phía sau hơn mười bước, trên mặt biến hóa đặc sắc, sức chịu đựng trên hai cánh tay cũng truyền đến cảm giác tê dại.
Tiêu Tội Kỷ vẫn biểu hiện bộ mặt mây trôi gió thoảng đứng nguyên vị trí cũ.
Hai người thực lực tương xứng, nhưng trên phương diện cường độ thân thể thì Khanh Lâm Phong còn kém xa tít tắp!
"Soát!”
Tung Vân Bộ được thi triển!
Tiêu Tội Kỷ lại một lần nữa triển khai một đợt công kích mới, lực bộc phát ra vẫn cường thế như trước!
"Tên này vừa bắt đầu đã liều mạng công kích, thân thể có thể chịu nổi sao?”
"Khanh Lâm Phong chỉ cần giữ vững được cục diện, khẳng định sẽ đem hắn hao tổn đến sức cùng lực kiệt!”
"Mặc dù có thể đánh ngang tài ngang sức với Lâm Phong công tử, nhưng người này chỉ biết bộc phát, vừa nhìn đã biết là một tên mãng phu chưa trải qua thực chiến!”
Nghe tất cả những lời này của đám đông, Quân Thường Tiếu bật cười.
Một đám ngu si đần độn.
Đệ tử của ta chơi như vậy, chính là vì hắn có thân thể cường tráng, chính là vì hắn tùy hứng, các người đứng yên nhìn là được rồi, không có tư cách ở chỗ này soi mói.
Tiêu Tội Kỷ có mức độ thân thể cường tráng cũng không phải là nhỏ.
Theo việc không ngừng bộc phát công kích, không những không có chút nào mệt mỏi rã rời, ngược lại càng đánh càng hăng!
Khanh Lâm Phong tự nhiên biết, nếu như mình có thể kéo dài thời gian, đợi linh lực của đối phương cạn sạch, mình chắc chắn sẽ chiến thắng.
Nhưng mà vấn đề trước mắt là...
Mình phải chống chịu cho đến khi hắn sức cùng lực kiệt!
Thẳng thắn mà nói, Tiêu Tội Kỷ càng đánh càng hăng, Khanh Lam Phong dần dần rơi xuống thế hạ phong, bàn tay chèo chống hơn mười phút đã chạm đến cực hạn!
Không được, nhất định phải tìm cơ hội phản kích!
"Soát!”
Khanh Lâm Phong bắt lấy mộ khe hở trong công kích của Tiêu Tội Kỷ, thi triển thân pháp rút lui về sau, sau đó nhảy lên không trung, dùng tốc độ cực nhanh kết ấn, hét lớn:
"Đại Tụ Linh Ấn!”
"Vù Vù!”
Linh lực điên cuồng từ nội thể bộc phát ra ngoài, trong chớp mắt ngưng tụ ra một chưởng ấn có độ rộng năm sáu mét, hình dáng nặng nề, sau đó lạnh lùng chèn ép hướng về phía Tiêu Tội Kỷ!