Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc Thẩm Cửu Dạ Âu Thần Full

Chương 1075:

 

Một bên khác.

 

Tiểu Nhan đi theo Hàn Thanh ra cửa, đóng cửa, đi vào thang máy, ra khỏi thang máy, ánh mắt của Hàn Thanh đều không rơi lên người của cô ấy.

 

Tiểu Nhan không khỏi có chút thất vọng, mình thế nhưng vì anh ta mà mặc ít như vậy, kết quả anh ta lại không nhìn một cái, nghĩ lại đã cảm thấy lòng chua xót, nhưng rất nhanh sự chua xót trong lòng Tiểu Nhan đã biến mất sạch sẽ.

 

Bởi vì tiếp theo thời gian bọn họ ở cùng nhau vẫn còn rất dài, hiện tại anh ta không nhìn, lát nữa kiểu gì cũng sẽ có cơ hội nhìn thấy.

 

Nghĩ tới đây, tâm trạng của Tiểu Nhan lập tức tốt hơn.

 

Tiểu Nhan lôi kéo cổ áo của mình, nghĩ thầm Minh Thư còn nói thời tiết ở bên này rất lạnh, làm sao cảm giác khi cô ấy đi ở đây lại không thấy? Hẳn là đoạn đường này không lạnh đến nỗi đông cứng đầu.

 

Ý nghĩ này vừa ra khỏi tòa nhà liền bị vả mặt.

 

Lúc trước ra khỏi thang máy còn có vách tường cản trở, hiện tại ra khỏi tòa nhà, gió lạnh thấu xương từ bốn phương tám hướng thổi đến, xuyên qua lớp quần áo chạm đến da mặt.

 

Ông trời ơi!

 

Hiện tại ý nghĩ trong đầu của Tiểu Nhan chi còn lại ba chữ này!

 

Đây cũng quá lạnh rồi!!!

 

Rõ ràng vừa rồi lúc còn ở trong hành lang cảm giác vẫn tốt lắm mà? Làm sao vừa ra khỏi cửa lớn của tòa nhà liền biến thành bộ dạng này?

 

Chỉ trong nháy mắt, cô ấy đã lạnh đến mức răng trực tiếp run lên, cóng đến nỗi sắp không đi đường được.

 

Thế nhưng Hàn Thanh ở phía trước cũng không chờ cô ấy, Tiểu Nhan nhìn bóng lưng của anh ta một chút, rất muốn nói tôi muốn trở về lấy thêm quần áo, thế nhưng khi hé miệng lại không thể nói nổi một chữ.

 

Nếu như cô ấy mở miệng, chắc chắn là Hàn Thanh sẽ chế cô ấy phiền phức, sau đó để cô ấy đi thẳng về.

 

Vẫn nên nhịn thôi, dù sao mua quần áo cũng không quá lâu, cô ấy cũng không thể bị đông cứng thành tảng băng được, cùng lắm thì lạnh đến cảm lạnh rồi sốt mà thôi, chờ sau khi trở về đi ngâm nước nóng là được rồi.

 

Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan liền cắn chặt răng đi đến phía trước, đuổi theo bước chân của Hàn Thanh.

 

Sau khi Hàn Thanh đi được rất nhiều bước lại phát hiện ra không thấy bước chân bên cạnh mình, vừa định dừng lại xem xét đã nghe thấy một chuỗi bước chân ở đằng sau.

 

Anh ta không dừng lại, tiếp tục nện bước chân ổn định đi về phía trước.

 

Tiểu Nhan đi phía sau anh ta mấy bước nhưng không thể đi đến bên cạnh anh ta, bởi vì căn bản là cô ấy đuổi không kịp, bước chân của Hàn Thanh quá lớn, lại đi rất nhanh, cô ấy phải chạy mới miễn cưỡng theo kịp khoảng cách này.

 

Lạnh quá, thật lạnh quá.

 

 

Tiểu Nhan sửng sốt một chút, bước nhanh chạy đến phía sau anh ta, ngơ ngác hỏi một câu: “Vì sao? Chẳng lẽ anh muốn răn dạy tôi hả?”

 

Bước chân của Hàn Thanh dừng lại, nhưng cũng không dừng lại hoàn toàn, khóe mắt nhìn thoáng qua bóng dáng nhỏ bé chạy đến sau lưng anh ta, trong con người của Hàn Thanh hiện lên vẻ u ám. Sau khi Tiểu Nhan hỏi vấn đề này cũng không nhận được câu trả lời, cô ấy có chút nóng nảy: “Tôi đoán đúng rồi sao? Không phải anh thật sự muốn răn dạy tôi chứ? Nhưng mà…

 

Chuyện này tôi thật sự không đúng, nhưng làm cũng đã làm rồi, có thể răn dạy nhẹ nhàng một chút không?”

 

Chạy trước chạy trước, Tiểu Nhan bước nhanh một chút, là ảo giác của cô ấy sao?

 

Làm sao cô ấy lại cảm giác Hàn Thanh giống như cố ý thả chậm bước chân chờ cô ấy vậy?

 

Rất nhanh, Tiểu Nhan liền phát hiện mình sắp.

 

vượt qua Hàn Thanh, cô ấy vội vàng ngừng bước.

 

chân, nện bước bình thường đi theo Hàn Thanh.

Nhấn Mở Bình Luận