Hàn Thanh… Liệu anh có cảm thấy mình là một người phụ nữ tâm cơ thủ đoạn, đùa giốn tình cảm của người khác không nhỉ?
Quả thật, bây giờ Tiểu Nhan hối hận rồi, cô không nên làm như vậy.
Ngay tại thời điểm Tiểu Nhan đang rối rắm, một ánh mắt lạnh lùng rơi trên người Tiểu Nhan.
“Còn không mau lại đây, tính đứng ở đó đến khi nào? Thuyên mà rung thì em đứng không vững đâu.” . Ngôn Tình Ngược
Thanh âm nhàn nhạt rót vào tai của Tiểu Nhan, cô đỏ mặt cúi đầu chậm rãi đi về phía Hàn Thanh.
Vị trí ngồi gần biển bên trong là Hàn Thanh giữ lại cho cô.
Nhưng mà bây giờ Tiểu Nhan lại không dám đi vào, chỉ ngồi xuống ở mép ngoài, cánh tay còn chưa kịp dựa vào ghế đã bị Hàn Thanh nâng bằng hai tay, sau đó kéo cô ngồi xuống đùi anh.
“A..” Tiểu Nhan suýt chút nữa kinh động đến hô ra tiếng, may mắn là cô khống chế đúng lúc, đôi mắt trợn to, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Hàn Thanh: “Anh, anh mau thả em ra đi”
Dù gì hai ngừoi cũng đang ở nơi công cộng, cô trực tiếp ngồi trên đùi đối phương như vậy, sẽ ảnh hưởng không tốt đến hai người.
Chỉ là Hàn Thanh có vẻ không phát hiện ra, nói: “Không phải anh để lại chỗ cho em rồi sao, vì sao lại không ngồi?”
“Aizz..” Tiểu Nhan lắc đầu, cắn môi dưới: “Em đột nhiên không muốn ngồi nữa” Vừa nói, cô vừa giấy dụa muốn đứng lên khỏi đùi Hàn Thanh.
Cũng không biết có chuyện gì xảy ra với Hàn Thanh, hai tay anh thật nhanh giữ hai bên hông cô lại, giống như một sợi dây xích sắt khóa chặt người cô. Không chỉ có vậy, anh còn chậm rãi ghé sát mặt vào cô.
“Bà Hàn, em khẩn trưởng cái gì vậy?”
Âm thanh trầm thấp phát ra từ môi mỏng của Hàn Thanh, nhiệt độ cũng quanh quẩn bên cô.
Tiểu Nhan rụt cổ bị anh ôm rất chặt, nghe được nội dung lời nói của Hàn Thanh, trong đầu cô “oanh!” một tiếng, giống như có ánh sáng hiện lên trong đầu.
Một lúc sau, cô tội nghiệp nhìn Hàn Thanh, dùng thanh âm rất nhỏ nói: “Em không phải cố ý „ đâu…
Nếu không phải Lâm Thấm Nhi nói họ không kết hôn, muốn vạch trần tại chỗ, cô cũng không việc gì phải diễn kịch.
Hiện tại Hàn Thanh nhắc tới, quả nhiên là có để ý chuyện này sao?
Có phải anh cảm thấy cô là một người phụ nữ mưu kế hay không? Có khi nào sẽ không thích cô nữa hay không?
Nghĩ đến đây, biểu cảm của Tiểu Nhan lập tức mang vẻ cuống cuống.
Anh đưa tay chọt chọt cái mũi của cô: “Anh đương nhiên là biết em không phải cố ý”
Tiểu Nhan chợt ngừng thở: “Cái gì?”
“Em cố tình”
Tiểu Nhan: “Không có, em thật sự không có “
mà…
“Khẩn trương cái gì?” Hàn Thanh sửa sang lại tóc tai và quần áo cho cô, thanh âm vẫn lạnh nhạt như trước: “Em muốn nghĩ sao cũng được, anh không trách em”
Nghe vậy, Tiểu Nhan sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh.
“Anh sẽ không trách em thật ạ?”
Hàn Thanh cười, chăm chú nhìn cô.
“Vậy… Anh không cảm thấy em làm như vậy rất toan tính sao? Lâm Thấm Nhi là… bị em đuổi khỏi thuyền.”
Tuy rằng cuối cùng là bị mọi người công khai lên án, nhưng mà nguyên nhân chính vẫn vì câu nói của Tiểu Nhan. Nếu cô không nói như thế, có thể mọi người cũng không có ý kiến sâu sắc với Lâm Thấm Nhi như vậy.
Ai ngờ sau khi Hàn Thanh nghe xong lời cô nói, vậy mà lại dịu dàng xoa đầu cô, ngữ khí vô cùng cưng chìu.