Có lẽ là không ngờ rằng Tiểu Nhan lại đột nhiên hỏi câu này, Hàn Thanh nhất thời đứng khựng lại, lẳng lặng cùng cô, môi mỏng mím chặt, không trả lời.
Tiểu Nhan cũng nhìn anh, đợi một lúc lâu cũng không thấy anh trả lời, cô cười cười: “Được rồi, dù sao tôi cũng đã quyết định chia tay với anh, cho dù anh có yêu hay không cũng không còn quan trọng nữa.”
Sau đó, Tiểu Nhan cứ ngồi như vậy cho đến khi xe lửa đến trạm.
Lúc đầu, cô muốn thừa dịp nhiều người mà trốn đi, kết quả là còn chưa chạy được mấy bước đã bị Hàn Thanh bắt lại trở về.
“Người nhiều như vậy, muốn chạy đi đâu chứ? Đợi mọi người đi bớt rồi chúng ta lại đi, tránh bị tách ra.”
Tiểu Nhan nghĩ thầm, tôi chính là muốn tách ra với anh, ai muốn ở chung một chỗ với anh chứ?
Thế là cô giãy dụa, vừa nói: “Tôi không muốn chờ, bây giờ tôi muốn xuống xe.”
Hàn Thanh cau lông mày lại: “Đợi thêm một chút?”
“Không, không khí trong này khiến tôi cảm thấy không thoải mái.” . ngôn tình hay
Bất lực, Hàn Thanh chỉ có thể che chở cho cô xuống xe.
Tiểu Nhan được che chở cẩn thận: Có độc sao? Che chở cẩn thận như thế, làm sao cô chạy được chứ?
Tức giận.
Nhưng mà sau khi xuống xe, không khí bên ngoài tốt hơn rất nhiều so với trong xe lửa, mặc dù người bên cạnh vẫn nắm lấy cổ tay của cô như cũ, không cho cô rời đi nửa bước.
Tiểu Nhan thở dài trong lòng, sao trước kia cô lại không phát hiện ra Hàn Thanh còn có thể làm keo dán?
“Xe lửa đã đến rồi.”
Cô dứt khoát nói vào trọng điểm: “Anh không cần phải đi theo tôi nữa, chúng ta tách ra ở chỗ này đi, sau này ai đi đường nấy”
Hàn Thanh tựa như là không nghe thấy lời cô nói, lấy điện thoại di động ra: “Khách sạn đã đặt xong chưa?”
Tiểu Nhan: “…”
“Xem ra là chưa đặt, một cô gái như em… Hơn nửa đêm chạy tới nơi này mà lại không đặt khách sạn trước, lỡ như gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao bây giờ?”
Nói xong, Hàn Thanh liền cất điện thoại, cầm va ly của Tiểu Nhan lên: “Đi thôi.”
“Anh làm gì vậy?” Tiểu Nhan cản anh lại: “Đi đâu?”
“Khách sạn, anh đã đặt xong rồi, tới đó sẽ có người ra đón.”
Cái gì? Anh đã đã đặt xong rồi? Anh đặt lúc nào?
“Đặt lúc em ngủ.”
Hàn Thanh lên tiếng: “Trước tiên đi qua đó nghỉ ngơi một đêm, ngày mai có thời gian lại dẫn em đi dạo.”
Giọng điệu của anh rất tự nhiên, tự nhiên đến mức giống như hai người tới du lịch, hơn nữa còn có tình cảm rất tốt, không có một chút mâu thuẫn nào vậy.
Nhưng mà anh càng như vậy, cơn tức giận của Tiểu Nhan bùng lên càng lớn. Cô yên lặng nhìn Hàn Thanh: “Anh không nghe thấy lời tôi mới vừa nói sao? Tôi đã nói rất rõ rang rồi mà, chúng ta tách ra ở chỗ này, sau đó không còn quan hệ gì nữa.”
Dứt lời, khí tức trên người Hàn Thanh cũng thay đổi, anh rũ mắt xuống, trầm giọng nói: “Anh cũng đã nói, anh không đồng ý chia tay.”
Hai người bắt đầu giằng co.
Đằng sau có người chạy tới chỗ này.
“Này này, tránh đường, mau tránh đường”
Người kia suýt chút đã đụng vào Tiểu Nhan, Hàn Thanh duỗi tay ra, ôm lấy eo của cô, kéo cô vào trong ngực của mình.
Ầm!
“Người anh em, thật ngại quá!”