“Không có tâm trạng, đừng có đụng.”
Dạ Âu Thần bị đẩy ra cảm thấy hơi khó hiểu. Nghĩ lại anh ôm cô như thế nhưng rõ ràng là Hàn Minh Thư chẳng có cảm xúc gì, cho nên ham muốn trong anh cũng bị dập tắt. Anh ngoan ngoãn nằm bên cạnh cô, không tiếp tục làm loạn nữa, mà lo lắng hỏi cô: “Sao vậy?”
Hàn Minh Thư nghe anh hỏi vậy bèn quay đầu liếc anh một cái.
Nhìn thấy gương mặt này của anh, không hiểu sao trong lòng Hàn Minh Thư lại dâng lên lửa giận, phát cáu lên chất vấn anh: “Đậu Nành có phải con trai anh không thế?”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần hơi sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: “Đương nhiên.
“Vậy tại sao anh luôn đối đầu với nó thế? Nó chỉ là một đứa bé, từ nhỏ đã đi theo em. Trước kia hai mẹ con em sống nương tựa lẫn nhau, không biết anh còn đang ở phương trời nào nữa. Bây giờ anh xuất hiện, anh lại muốn chiếm lấy em, anh nghĩ xem thằng bé sẽ cảm thấy thế nào?”
Dạ Âu Thần không ngờ rằng cô sẽ phát cáu vì chuyện này, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được từ nào để nói, chỉ có thể lẳng lặng nằm đó mà nhìn cô.
“Chỉ một câu em là người phụ nữ của anh là có thể giải quyết hết mọi vấn đề sao?”
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Dạ Âu Thần không dám đáp lại vấn đề của cô, chỉ có thể hỏi thăm cô.
“Anh còn có mặt mũi mà hỏi ư?”
Hàn Minh Thư nhớ lại dáng vẻ lúc trước của Đậu Nành, cũng cảm thấy đau lòng thay cho thằng bé. Lúc ấy cô đã tàn nhẫn đến mức nào mới nói những lời như vậy với một đứa bé được chứ?
Bây giờ cô rất hối hận, cô thật sự không phải là một người mẹ tốt.
“Tình thương anh dành cho Đậu Nành vốn đã rất ít rồi, mà tuổi thơ của nó anh cũng không tham dự vào. Sau này anh xuất hiện, không chỉ không cho thằng bé thêm tình thương của cha, mà còn muốn tước đoạt cả tình thương của mẹ của nó”
Trước đó, Dạ Âu Thần chưa từng cân nhắc về vấn đề này, bây giờ bị Hàn Minh Thư đề cập tới, anh mới nhớ đến điều này. Sự thật đúng là như Hàn Minh Thư nói, lúc trước anh đã nợ hai mẹ con bọn họ một khoảng thời gian quá dài, đã bỏ lỡ rất nhiều thứ có thể trải qua với hai người bọn họ. Mà bây giờ đối mặt với đứa con trai ruột của mình, anh lại quên mất việc phải đền bù cho nó.
“Chúng ta sẽ sống cùng nhau đến hết đời, thế còn Đậu Nành thì sao? Lúc trước thằng bé thiếu thốn tình thương của cha trong nhiều năm như vậy, anh muốn cuộc sống sau này của thằng bé cũng thiếu mất cả tình thương của mẹ ư? Anh có cảm thấy làm như vậy là có lỗi với thằng bé không? Vả lại đó là một vấn đề rất thực tế, nhất là khi thằng bé vẫn còn nhỏ như vậy, cho nên chúng ta cùng nhau nuôi dạy nó cho đến khi nó trưởng thành được không? Còn có cả Giá Nhỏ nữa, đợi đến khi hai đứa nó trưởng thành rồi, thì chúng ta có thể để cho chúng tự lập mà”
Nói xong những lời cuối cùng, trong mắt hm thậm chí đã lấp lánh ánh nước. Dạ Âu Thần lập tức cảm thấy rất đau lòng, vội vàng ôm cô vào lòng võ vê.
“Được được, nghe theo em hết. Em nói thế nào thì anh sẽ làm như thế, sau này thời gian của anh sẽ dành cả cho mẹ con em”
Bọn họ thương lượng xong, sau này sẽ đặt việc chăm con cái lên hàng đầu, dù sao thì ít nhất cũng đã sinh ra rồi, cũng phải phụ trách nuôi dạy bọn trẻ.
Trẻ con không có lựa chọn khác, ba mẹ lại muốn sinh thì sinh, cho nên đã sinh ra rồi thì phải làm tròn trách nhiệm của ba mẹ.
Dạ Âu Thần nghĩ có Đậu Nành và Giá Nhỏ là đủ rồi, không cần sinh thêm đứa thứ ba làm gì cả. Hai vợ chồng nuôi hai đứa bé đến khi trưởng thành, sau đó thì có thể buông tay mặc kệ rồi.
Đến lúc đó anh sẽ chỉ dính lấy vợ của mình, để xem có ai dám quản anh nữa.
Cho nên, ngày hôm sau, sau khi Hàn Minh Thư rời giường, chuẩn bị đi gọi Đậu Nành dậy, thế nhưng khi đẩy cửa phòng ra lại không thấy cậu bé đâu cả.
Sau đó cô mới nghe người giúp việc nói từ sáng sớm Đậu Nành đã dậy để chuẩn bị rồi đến trường học rồi.
Sớm vậy ư? Hàn Minh Thư nhìn qua đồng hồ, hôm nay cậu bé đến trường sớm hơn thường ngày tận một tiếng đồng hồ.
Chẳng lẽ tối hôm qua cô nói những lời như vậy nên Đậu Nành cảm thấy không được thoải mái?
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư sốt ruột quay đầu đi tìm Dạ Âu Thần. . Đam Mỹ Sắc
Dạ Âu Thần biết trong lòng cô đang lo lắng cái gì, mấp máy môi mỏng rồi nói: “Để anh giải quyết chuyện này, em đừng lo”
“Vậy anh giải quyết cho tốt, đừng mắng Đậu Nành”
“Yên tâm.”