Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc Thẩm Cửu Dạ Âu Thần Full

CHƯƠNG 288: CÁI NÀY KHÔNG CÔNG BẰNG.

Trong bóng tối, bầu không khí ngọt ngào, Thẩm Cửu vốn dĩ còn định hỏi anh tình hình thế nào rồi, nhưng bị anh quấy nhiễu như vậy, vậy mà lại quên béng chuyện này ra sau não rồi, sau khi đấu võ mồm với anh một hồi, Dạ Âu Thần liền ghì lấy sau đầu của cô nói: “Được rồi, người mang thai phải nghỉ ngơi sớm chút, chúng ta để sau rồi nói.”

“Ừm, được.” Thẩm Cửu cũng có chút mệt rồi, mơ mơ màng màng mà nhắm mắt lại đáp một tiếng.

Qua một hồi, trong bóng tối có một hơi thở trở nên đều đặn, lại qua một hồi, hơi thở còn lại cũng trở nên đều đặn.

Ngày hôm sau khi thức dậy, cũng như hôm qua, Dạ Âu Thần lại đến công ty rồi, Thẩm Cửu lại một mình tỉnh dậy trên giường.

Ngày tháng như vậy, cô đáng lẽ ra nên quen rồi.

Nhưng khi nhìn thấy chiếc giường trống không, cô vẫn có chút thất vọng.

Dạ Âu Thần hình như vô cùng bận rộn, đi sớm về muộn, hai người cơ bản cũng chỉ có buổi tối mới nói được vài câu với nhau.

Thẩm Cửu thức dậy rửa mặt không bao lâu thì Hàn Mai Linh gọi điện thoại cho cô.

“Cửu Cửu…” Thanh âm của Hàn Mai Linh nhẹ nhàng yếu đuối, bộ dạng như sức lực không đủ.

Nghe thấy thanh âm của cô ta, Thẩm Cửu bất giác chua chua đầu mũi, đôi mắt lập tức đỏ lên, cô không có đáp lời cô ta, chỉ yên lặng cầm điện thoại ngồi ở đó.

Hàn Mai Linh thở dài một hơi nặng nề ở bên đầu dây bên kia, nhẹ giọng nói: “Hôm qua tớ không chịu gặp cậu, có phải cậu giận tớ rồi không? Hoặc là trách tớ rồi? Xin lỗi Cửu Cửu, hôm qua tâm trạng tớ thật sự không tốt, tớ…tớ vốn dĩ không muốn sống đâu, nhưng mà…”

“Nhưng cái gì?” Thanh âm của Thẩm Cửu băng lãnh: “Nhưng tớ đã cứu cậu, cho nên cậu trách tớ??”

“Tớ…tớ xin lỗi Cửu Cửu.” Hàn Mai Linh khóc hu hu: “Cậu tha thứ cho tớ lần này có được không? Hôm nay tớ…muốn gặp cậu, cậu đến bệnh viện thăm tớ được không? Tớ có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu.”

“Đến bệnh viện thăm cậu?” Thẩm Cửu cũng bực tức, cười lạnh nói: “Cậu chắc chắn tớ sẽ không bị cậu cự tuyệt ở ngoài cửa nữa chứ?”

Có trời mới biết hôm qua cô ta nghe thấy Hàn Mai Linh hét lên nói không muốn gặp mình, trong lòng đã khó chịu đến nhường nào?

“Sẽ không đâu Cửu Cửu, hôm qua là tớ không tốt, tớ bảo đảm chuyện hôm qua hôm nay sẽ không xảy ra nữa, cậu qua đây có được không? Nếu cậu không chịu, vậy cậu nói cho tớ biết cậu đang ở đâu, tớ qua đó tìm cậu?”

Nói xong, bên Hàn Mai Linh còn thật sự bước xuống giường, Thẩm Cửu nghe thấy thanh âm trong điện thoại, trong lòng suy cho cùng cũng rất không nỡ, liền lên tiếng nói: “Bỏ đi, cậu ngoan ngoãn nằm trên giường đi, bây giờ sức khoẻ của cậu quá suy nhược rồi, chảy nhiều máu như vậy mà không ngoan ngoãn nằm đi còn muốn đi đâu nữa?”

Nghe vậy, Hàn Mai Linh nín khóc lại cười: “Cửu Cửu, tớ biết cậu vẫn còn quan tâm tớ mà, vậy tớ nhất định sẽ ngoan ngoãn nằm xuống, tớ đợi cậu đến.”

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Cửu nhìn điện thoại với tâm trạng phức tạp một hồi, cô thật sự là quá mềm lòng rồi, bị cô ta nói hai câu thì liền mềm lòng.

Bỏ đi, hay là đi xem cô ta cái đi, dù sao lần này cái mạng nhỏ của cô ta suýt nữa đã bị giao nộp đi rồi.

Nghe thấy Thẩm Cửu phải ra ngoài, Chu Vân và chú Kim lại cùng theo đi.

Hôm nay trong phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có Tô Cửu ở cùng với Hàn Mai Linh.

Lúc Thẩm Cửu gõ cửa, người ra mở cửa là Tô Cửu, nhìn thấy Thẩm Cửu thì có chút bất ngờ: “Cô Thẩm, sao cô?”

Thẩm Cửu gật gật đầu thị ý với Tô Cửu, còn chưa mở miệng thì đã nghe thấy giọng nói của Hàn Mai Linh từ bên trong truyền đến: “Thư ký Tô, để Cửu Cửu vào đi, tôi muốn nói chuyện riêng với cậu ấy một chút, các người đều đừng có vào.”

Tô Cửu sững sờ, một lúc sau mới gật đầu.

Cô ta tránh người ra: “Mời cô Thẩm.”

Chu Vân muốn theo vào, nhưng Thẩm Cửu lại nói với cô ta: “Tôi cũng có chuyện muốn nói riêng với cậu ấy, hai người ở bên ngoài đợi tôi, tôi sẽ ra nhanh thôi.”

Chu Vân tuy có chút lo lắng, nhưng người bên trong dù sao cũng là bạn bè của cô, cho nên cô ta cũng không có nghĩ nhiều, nên gật đầu đồng ý.

Sau khi Thẩm Cửu đi vào, Tô Cửu đóng cửa phòng bệnh lại, sau đó kêu Chu Vân và chú Kim ngồi xuống bên cạnh.

Trong phòng bệnh yên tĩnh, sau khi Thẩm Cửu đi vào thì nhìn thấy Hàn Mai Linh đang tội nghiệp mà ngồi ở trên giường, hai tay ôm lấy đầu gối mình, nhìn chăm chăm vào mình với bộ dạng đáng thương.

“Cửu Cửu, cuối cùng cậu cũng đến rồi…”

Cổ tay của cô ta vẫn đang quấn lớp vải gạt dày, bên trên mang máng có chút vết máu, rõ ràng vết thương vẫn chưa lành hoàn toàn.

Thẩm Cửu nhíu mày: “Không phải đã nói cậu nằm xuống đàng hoàng sao? Cậu ngồi dậy làm gì?”

“Tớ đang đợi Cửu Cửu mà.” Đôi mắt Hàn Mai Linh đỏ bừng mà nói.

Thẩm Cửu: “Tớ nói sẽ đến thì nhất định sẽ đến.”

Cô ngồi xuống ở chiếc ghế cách đầu giường không xa, mím mím môi, hít một hơi rồi nói: “Cậu nói đi, tìm tớ đến có chuyện gì?”

“Xin lỗi…” Hàn Mai Linh nhìn cô hồi lâu, đột nhiên cắn môi dưới thút thít: “Cửu Cửu, là tớ có lỗi với cậu, hôm qua tớ có phải đã làm cậu sợ rồi không? Hay là rước thêm phiền phức cho cậu rồi?”

Thẩm Cửu nhíu đôi mày liễu, không đáp lời.

“Thực ra, chuyện tự sát này tớ đã nghĩ rất lâu rồi, nhưng tớ mãi chưa có hành động, bởi vì tớ sợ, tớ sợ đau lắm Cửu Cửu, nhưng…khi hễ tớ nghĩ đến cậu không quan tâm đến tớ, thì trong lòng tớ lại khó chịu. Tớ cảm thấy mình thật đáng chết, Dạ Âu Thần rõ ràng là ông xã của cậu, nhưng tớ lại đi thích cùng một người đàn ông với cậu.”

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận