CHƯƠNG 377: DÌ TRỞ NÊN HƯNG KHÔNG NÓI LÝ LUẬN
Dạ Âu Thần luôn không phải là một người dễ chọc.
But for the back to be a small of anh, is the big user in your house.
Hơn nữa, vị trưởng bối này không giống với những người khác, Dạ Âu Thần thật sự thấy đau.
“This place to go, dù sao thì dì cũng thấy không có chuyện gì, chiều nay trực tiếp đi xem mắt.”
Dạ Âu Thần cảm thấy không vui, thấp giọng nói: “Khi nào thì bắt đầu?”
“Cái gì chứ?” Tống Thiến được câu hỏi này làm cho kinh nhỏ: “Có ý gì hả?”
“Dì trở nên hung hăng không nói lý do như thế này.”
Dạ Âu Thần sáng lên, ánh mắt rơi vào mặt Tống Thiến, đôi mắt của anh đen trắng rõ ràng, cảm xúc cũng rất rõ ràng, rõ ràng là không thích sự sắp xếp của Tống Thiến.
Tống Thiến sốt một hồi, đại khái không ngờ Dạ Âu Thần sẽ nói mình như vậy, trong lúc nhất thời không kịp phản hồi.
Chờ lúc cô ấy kịp phản hồi thì không khỏi cười lạnh thành tiếng.
“Bây giờ cánh của cháu thật sự cứng rồi có đúng không? Lại còn nói dì nhỏ của cháu không nói được, bây giờ cháu đã trưởng thành rồi, có phải là cả dì nhỏ cũng không quản được cháu? ”
Nói đến đây, trên mặt của Tống Thiến lộ ra một biểu cảm không rõ ràng là có tâm trạng gì, nhưng trông có vẻ rất thấp.
Tâm trạng của Dạ Âu Thần thánh trở nên u ám, trên thực tế mấy ngày gần đây tâm trạng của anh tốt hơn được bao nhiêu cho dù là một tí, hiện tại thân của anh chỉ có một mình cô nhỏ.
Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần nhắm mắt lại một chút, không nói tiếp nữa.
“Được rồi, treo Hàng Cân quấy thì cứ treo Hàng Cân quấy, though sao thì ngày hôm nay cháu are most định must be đi cho dì.”
Dạ Âu Thần do not nói gì thêm nữa, are no proceed Phan Khang bà ta.
Tống Thiến biết rằng anh đã đồng ý, cuối cùng mới thở dài một hơi.
Cho dù ngày hôm nay Dạ Âu Thần cảm thấy Tống Thiến hùng hổ không nói đạo thì cũng kệ, cho anh nghĩ như vậy.
…
“Cái this, this so với cái này phối hợp lại với nhau, ừ, nhất định phải thêm canh. ”
Tập đoàn Hàn thị mời đầu bếp liệt kê ra hàng tuần ăn dinh dưỡng trong một buổi, Tiểu Nhân lấy tới cho Hàn Minh Thư xem.
Sau khi Hàn Minh Thư nhìn xong thì đầu cảm thấy ổn, thế là chỉnh sửa một chút rồi sau đó đưa cho Tiểu Nhân.
“Cảnh của mỗi tuần đều không giống nhau, Minh Thư, cậu cảm thấy phải có giá như thế nào mới tốt?”
“Chắc chắn là đầu bếp có kinh nghiệm hơn với chúng ta, cứ để người ta quyết định là được rồi.”
“Ừ.” Tiểu Nhân gật đầu, vừa muốn quay người đi ra ngoài.
Hàn Minh Thư dọn tài liệu trước khi cô bước ra ngoài thì lên tiếng: “Lúc cậu xuống lầu thì tiện tiện thông báo với nhóm ở lầu ba, kêu bọn họ lên lầu có cuộc họp.”
Nghe nói vậy, Tiểu Nhân à một tiếng, quay đầu lại không hiểu nhìn về phía cô.
“Họp hả?”
Hàn Minh Thư mày mày: “Có vấn đề gì không?”
“Ách, không có.”
Tiểu Nhân cổ nổ một cái rồi đi ra ngoài, còn kêu cô mở cuộc họp, cô luôn cảm thấy thật là kỳ lạ.
Trước kia lúc không có công ty thì cô với Hàn Minh Thư đều tự làm, hiện tại sau khi có công ty rồi thì phải coi chừng người khác, còn lại thì phải họp, mấy ngày nay cô bận rộn muốn chết.
Thôi bỏ đi, như vậy rồi nên tranh thủ thời gian mà cố gắng.
Trong phòng họp.
Lúc mấy người kêu lên rất không tình nguyện, mà bởi vì sao Hàn Minh Thư cũng làm cấp trên, cho nên ai cũng lên.
There are … only some people up.
Lúc Hàn Minh Thư bước vào, nhìn thấy trong phòng họp chỉ có mấy người, ánh mắt hơi dừng lại, không nói gì thêm, cũng chỉ là cất bước đến vị trí. Tiểu Nhân đi theo lưng cô, trên tay mang theo một đống tài liệu.
Tiểu Nhân nhìn thoáng qua, phát hiện ra đám người Lý Tuấn Phong, Thi Hân, Lâm Tranh, cùng với Tần Ca.
Còn lại ba người không đến.
Mà những người trong phòng họp rõ ràng cũng chia thành mấy phe.
Nụ cười của Lý Tuấn Phong ranh giới, ánh mắt vẫn luôn chuyển động trên người của Hàn Minh Thư.
Hôm nay Hàn Minh Thư ăn mặc rất trọng lượng, áo sơ mi sọc xanh trắng với áo ngắn tay, tóc dài quyến rũ được cô kết thành đuôi ngựa ở phía sau, sạch sẽ và khoan khoái, cũng có nhiều hơn mấy trưởng thành phần.
Người phụ nữ này … nhan sắc giống như người thật sự là một người rất đẹp.
Cho dù là trang điểm nhẹ hay là trang điểm đậm, thế mà lại có một phong cách đặc biệt cảm giác.
Mà trên mặt của Thi Hân mang theo nụ cười, biểu cảm bình tĩnh ở chỗ.
Một chính bên khác là Lâm Tranh, cậu bé trai trẻ kỳ lạ ngồi đó, áo sơ mi trắng được mở vài nút, trông anh ta có vẻ không bị ràng buộc. Tần Ca giống như một cô gái nhỏ si mê ngồi bên cạnh anh ta, nhìn về phía sau.
Mà cậu bé quái gở giống như không có cảm giác được tồn tại của cô ta.
Tần Ca biết là Lâm Tranh không thích người khác dựa vào anh ta quá gần, cho nên chỉ có thể ngồi một khoảng cách ngắn, nhưng chỉ cần anh ta không đuổi mình thì mới có thể. Cùng một chỗ, đối với Tần Ca mà nói chính là một chuyện rất hạnh phúc.
“Những người khác ở đâu rồi? Không phải thông báo cho những người họp rồi à, sao bọn họ lại không đến? ” Tiểu Nhân lên tiếng hỏi.
Lý Tuấn Phong mày không trả lời lại.
Ngược lại là Thi Hân nhẹ giọng giải thích: “Chắc chắn là bọn họ đang bận làm việc gì đó.”
“Có chuyện bận không? Chuyện gì? ”
Thi Hân cười nói: “Tôi cũng không rõ lắm, nếu không thì cô xem đi?”
Tiểu Nhân nghe xong thì đúng là muốn mở rộng bước chân đi xem thử.
Kết quả là vừa mới đi được hai bước, Hàn Minh Thư gọi lại: “Tiểu Nhân, ngồi xuống.”
Tiểu Nhân quay lại không thể tin được Hàn Minh Thư: “Thế mà … bọn họ đều không đến, để tớ đi tìm bọn họ về họp.”
“Không cần đâu.” Cảm xúc trước gương mặt Hàn Minh Thư lạnh lùng trước người, giọng nói cũng tỉnh táo: “Mấy ngày trước tớ đã nói rồi, miễn phí sẽ không làm tốt tác phẩm, nếu bọn họ không muốn vậy. thì mấy người chúng ta cùng đi. ”
Nói xong, Hàn Minh Thư mấp máy môi đỏ, sau đó nhìn cặp tài liệu ở trong tay của Tiểu Nhân: “Trước phát tài liệu cho mọi người.”
Mặc dù là Tiểu Nhân chọc tức dữ liệu trong lòng nhưng vẫn rất nghe lời Hàn Minh Thư, bất đắc dĩ phát tài liệu cho mấy người bọn họ.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!