CHƯƠNG 444: CÓ CHUYỆN GÌ THÌ ANH CỨ TÌM LUẬT SƯ CỦA TÔI MÀ NÓI
“Không có việc gì.” Lang An đáp một tiếng.
“Không có việc gì?” Tiểu Nhan bật cười một tiếng: “Không có chuyện thì chả tìm tới, nhìn nét mặt của anh liền biết anh đến tìm phiền phức, làm gì vậy? Chúng tôi đều đã nộp phí bồi thường vi phạm hợp đồng, chẳng lẽ là quý công ty vẫn còn không chịu bỏ qua cho chúng tôi? Đến lúc đó anh đừng có tưởng rằng Minh Thư của chúng tôi quấn lấy anh Dạ nhà các anh à nha!”
Lang An: “… Tôi không có ý đó, tôi chỉ là…”
“Anh vì cậu Dạ nhà của anh thật à? Cho nên anh đều đẩy hết tất cả tội lỗi lên trên đầu phụ nữ của chúng tôi có đúng không? Lang An, trước kia tôi rất để mắt đến anh, không ngờ tới là bây giờ anh lại… có lẽ là do trước kia mắt của tôi bị mù rồi. Dù sao thì tôi với Minh Thư nói giống nhau đó, bây giờ chúng tôi vi phạm hợp đồng, có chuyện gì thì cứ trực tiếp tìm luật sư của chúng tôi, đừng xuất hiện ở trước cổng công ty chúng tôi nữa.”
Nói xong, Tiểu Nhan quay người lại đi vào trong tòa nhà, để lại một thân một mình Lang An đứng ở trong đó.
Cả nửa ngày sau anh ta cúi đầu xuống cười khổ, xem ra… ngày hôm đó anh ta thật sự nói sai rồi.
Thực ra thì anh ta cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là bởi vì những năm gần đây anh ta nhìn thấy Dạ Âu Thần có bộ dạng đó, cho nên dần dần sinh ra oán khí với người phụ nữ đó mà thôi, cho nên… lúc đó mới nói như vậy.
Cô đã đi rồi, tại sao lại còn muốn trở về?
Thật là, hiện tại xem ra… cho dù người ta có trở về căn bản cũng không phải là trở về vì Dạ Âu Thần, nhìn những chuyện xảy ra gần đây, người ta căn bản cũng không đặt cậu Dạ của bọn họ ở trong lòng, người cứ tự mình đa tình chính là cậu Dạ.
Đáng tiếc là Lang An không dám nói những lời này ở trước mắt của Dạ Âu Thần mà thôi.
…
Chẳng mấy chốc, chú Nam đã đưa Hàn Minh Thư đến nơi, bởi vì đã sớm nói xong cho nên lúc Hàn Minh Thư đi vào vẫn rất thuận lợi, nhân viên quản lý dẫn cô đi vào trong phòng quan sát.
“Cô Hàn, cô nhìn những cái này đi.”
“Cảm ơn.” Hàn Minh Thư chân thành nói lời cảm ơn với người đó, sau đó cô đứng nghiêm túc ở đó mà nhìn video theo dõi, sau khi nhìn thấy có một bóng người khả nghi thì cô lên tiếng nói: “Lui lại mười giây, góc quay ở chỗ đó.”
Nhân viên điều khiển dựa theo lời của cô nói mà làm, Hàn Minh Thư nhìn thấy một người đội cái mũ, bao trùm mình rất cẩn thận, nhìn dáng vẻ có vẻ như là đàn ông.
“Có thể xem video ở những khu vực khác được không?” Mặc dù là hơi ngại nhưng mà Hàn Minh Thư vẫn phải yêu cầu một câu.
Sau khi người đó nghe xong, trong nháy mắt nhíu mày lại.
“Cô Hàn, chỉ sợ là chuyện này không được rồi.”
Hàn Minh Thư chớp chớp mắt.
“Thật ngại quá, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Đối phương không đồng ý, Hàn Minh Thư cũng không tiếp tục cưỡng ép yêu cầu nữa, chỉ là mỉm cười: “Không sao hết, mọi người đã giúp tôi rất nhiều rồi, chuyện lần này tôi cảm ơn mọi người, ngày hôm nào đó tôi sẽ mời mọi người ăn cơm.”
“Không cần, không cần khách khí như vậy đâu, có thể giúp đỡ anh Hàn, chúng tôi đều vui lòng.”
Ra khỏi phòng quan sát, Hàn Minh Thư với người kia đi đến đầu hành lang, đột nhiên có một bóng người vội vàng chạy đến: “Thiếu Đông Gia đến rồi.”
Nhân viên quản lý đó nghe xong thì sắc mặt lập tức thay đổi: “Thiếu, Thiếu Đông Gia đến đây làm cái gì?”
Bởi vì lần trước lúc mà Thiếu Đông Gia đến đây đã bới móc công việc của bọn họ, mọi người đều biết đây là một người đàn ông không nói tình nói lý, làm việc rất hung bạo, người nào cũng phải chịu thiệt, cho nên vừa nghe thấy tên của anh ta thì ai cũng sợ hãi.
“Cô Hàn, tôi…”
Đang nói đến đây, có một bóng người cao lớn xuất hiện trong hành lang.
Người ở chỗ này đều giật mình, bao gồm cả Hàn Minh Thư.
Cô nhìn bóng dáng cao lớn đó, hơi nghị hoặc một chút, lúc nãy cô còn đang suy nghĩ Thiếu Đông Gia ở trong miệng của bọn họ là ai, không ngờ đến lại là…
Người đàn ông cao lớn tuấn mỹ nện bước chân thẳng tắp đi đến trước mặt cô, đôi môi mỏng mím lại thành một đường, ánh mắt lạnh lẽo rơi trên gương mặt của cô.
Những người khác bị dọa nơm nớp lo sợ.
“Thiếu, Thiếu Đông Gia.”
Hàn Minh Thư hơi nhíu đôi mi thanh tú, sau đó thấp giọng nói: “Xem ra là mọi người có chuyện quan trọng cần phải xử lý, vậy trước hết tôi xin lỗi vì không tiếp được.”
Nói xong, Hàn Minh Thư gửi lời cảm ơn đến nhân viên quản lý, sau đó cô mở rộng bước chân chuẩn bị đi khỏi.
Không nghĩ đến là lúc cô đi ngang qua người của Dạ Âu Thần, anh đột nhiên duỗi một cánh tay ra đè cô lên vách tường ở bên cạnh, đồng thời cũng cản đường đi của cô.
Hàn Minh Thư: “???”
Dạ Âu Thần bất động, đứng giữ tư thế ban đầu.
Sắc mặt của anh một mảnh âm trầm, rõ ràng là anh đang tức giận.
Nhân viên làm việc cho là bởi vì Hàn Minh Thư xâm nhập vào đây cho nên anh cảm thấy nổi nóng, thế là nhanh chóng lên tiếng giải thích thay cho cô: “Thiếu Đông Gia, đây là người ở bên phía tập đoàn Hàn…”
“Đến lượt cậu nói chuyện chưa?” Dạ Âu Thần lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái, giọng điệu nghiêm khắc.
Người kia lập tức im miệng.
Hàn Minh Thư dứt khoát đứng nguyên tại chỗ, nhìn xem Dạ Âu Thần muốn làm cái gì.
Cô ngước mắt lên nhìn gương mặt của anh.
“Có chuyện gì không?”
Nhân viên làm việc nghe xong, sắc mặt lập tức bị dọa đến trắng bệch.
Thiếu Đông Gia của bọn họ là diêm vương mặt lạnh, thế mà cô lại dám nói chuyện với anh như vậy?
Nếu như một lát nữa xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ đây? Anh ta đã đồng ý với anh Hàn rồi, đến lúc đó cô gái này xảy ra chuyện ở chỗ này, có khi nào anh ta sẽ bị người nhà họ Hàn nghi hận hay không, đồng thời còn bị đá ra khỏi nơi làm việc?
Nghĩ đến đây, nhân viên làm việc nhanh chóng run rẩy lên tiếng giải thích: “Chuyện này không liên quan đến tôi đâu, Thiếu Đông Gia, là cô ấy nhất định phải tự mình đến đây, tôi cũng bị ép buộc mà thôi.”
Hàn Minh Thư: “…”
Cô nhíu mày nhìn về phía nhân viên đó, chỉ nhìn thấy sắc mặt của anh ta tái nhợt, một bộ dạng sắp tè ra quần. Suy nghĩ, cô thở dài ở trong lòng, từ chối tranh luận ý kiến hộ cho mình.
Đối phương đã đồng ý giúp cô, bây giờ bị cấp trên nhìn thấy, anh ta muốn đẩy tội lỗi cho mình thì đó cũng là chuyện bình thường.
Cô không có quyền trách cứ anh ta cái gì hết.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư dứt khoác thấp giọng cười một tiếng, sau đó nhìn về phía Dạ Âu Thần.
“Đúng vậy đó, là tự tôi vào đây, sau đó thì sao? Bây giờ tôi có thể đi được chưa?”
“Em cứ nói thử xem?” Rốt cuộc ánh mắt của Dạ Âu Thần cũng đã rơi ở trên mặt của cô, ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm vào cô.
Hai người nhìn nhau, đôi môi của Hàn Minh Thư đột nhiên giật giật, sau đó nói: “Nếu như anh đã không có gì để nói, vậy thì tôi đi trước đây.”
Nói xong, cô trực tiếp đưa tay gạt tay của Dạ Âu Thần ra, chuẩn bị rồi khỏi nơi này.
Kết quả là Dạ Âu Thần vẫn không nói cái gì mà đưa tay giữ cổ tay của cô lại, lôi kéo cô đi về phía trước.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!