CHƯƠNG 729: CÔ LÀ MUỐN NÓI ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ DẠ ÂU THẦN HẢ
Tiểu Nhan hấp tấp vội vàng đi vào theo.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, ở trên giường có một người đàn ông toàn thân băng bó nằm ở trên đó, ngay cả mặt cũng không bị bỏ qua, cả người đầy băng gạc, chỉ còn thừa lại hai con mắt.
Bộ dạng này làm cho người ta không nhận ra được đó là ai.
Hàn Đông đứng ở trước giường bệnh nhìn chằm chằm một hồi lâu, bất đắc dĩ quay đầu nhìn Tiểu Nhan ở sau lưng, lạnh giọng nói: “Cô gọi người đến đây cho tôi.”
“Sao vậy?”
Tiểu Nhan cảm thấy có chút không đúng: “Không phải đã nói bác sĩ nói không thể có quá nhiều người đến đây làm phiền hả?”
Hàn Đông mím môi, cảm xúc rất bất mãn.
“Tôi đến đây để xác nhận thân phận, bao thành cái dạng này thì thấy sao được?” Anh ta chỉ vào cái bánh chưng màu trắng trên giường bệnh, lạnh giọng nói.
Tiểu Nhan chớp chớp mắt mấy cái: “Không phải đã nói cả người đều bị thương hả, cho dù bị bao thành cái bánh chưng thì cũng là chuyện rất bình thường mà.”
“…”
Hàn Đông nhìn chằm chằm vào cô: “Bây giờ cô đang phản bác tôi à?”
Tiểu Nhan: “… Không có, sao em dám được chứ? Em lập tức gọi người vào ngay.”
Thế là Tiểu Nhan đi ra ngoài gọi người.
Sau khi đầu đinh nghe thấy cô trình bày, biểu cảm đau khổ vò đầu bứt tai, một lát sau lại nói: “Nếu không thì để tôi đi mời bác sĩ đến đây tháo hết băng gạc trên người anh ta xuống?”
Nghe nói như vậy, Tiểu Nhan nhịn không được mà trừng to mắt.
“Anh bị điên rồi hả? Vất vả lắm bác sĩ mới có thể băng bó cho người ta thành như vậy, anh tìm bác sĩ đến để phá từng lớp băng gạc trên người của anh ta, không phải anh điên thì bác sĩ bị điên rồi, nếu không thì sao bác sĩ lại đồng ý với yêu cầu vô lý của anh thế.”
Hàn Đông cảm thấy lời đề nghị của đầu đinh không tồi: “…”
Là anh ta bị điên rồi hả.
Chẳng lẽ bởi vì đối phương với mình đều là đàn ông với nhau, cho nên anh ta cũng không có loại cảm giác thương hương tiếc ngọc, cảm thấy tháo lớp băng gạc ra cũng không phải là chuyện gì ghê gớm.
“Nhưng mà nếu như không tháo băng gạc đi thì không có biện pháp để nhìn được mà, có điều là…”
Đầu đinh có chút do dự.
“Có điều cái gì vậy?” Ánh mắt của Hàn Đông quét nhìn về phía anh ta.
Đầu đinh do dự một chút rồi mới nói: “Cho dù có phá lớp băng gạc ra thì vết thương trên người cùng với những vết thương ở trên mặt máu thịt be bết, chắc có lẽ là các người cũng không nhận ra đâu, nói không chừng trong lòng lại còn khó chịu hơn nữa đó.”
Tiểu Nhan: “…”
Lông mày của Hàn Đông nhăn lại càng chặt hơn nữa.
Xem đây là thật sự bị thương rất nặng, như vậy thì thật sự không thể tháo băng gạc lung tung được, nếu không đến lúc đó dẫn đến vết thương chuyển biến xấu hơn, mạng cũng mất, thì làm sao bây giờ?
Vậy anh lấy cái gì để nói lại với em gái của mình đây?
Nghĩ đến đây, Hàn Đông chỉ có thể mở miệng nói một lần nữa: “Bác sĩ có nói đến lúc nào mới có thể mở băng gạc được?”
“Chắc có lẽ là phải vài ngày nữa.”
“Được, tôi đã biết rồi, cậu đi ra ngoài trước đi.”
Đầu đinh gật gật đầu sau đó quay người đi ra.
Chờ sau khi anh ta đi ra ngoài, ánh mắt của Hàn Đông rơi ở trên mặt của Tiểu Nhan: “Chuyện này vẫn còn chưa nắm chắc, đợi sau khi trở về không nên nói bậy bạ ở trước mặt của Minh Thư đó.”
Tiểu Nhan nhanh chóng gật đầu: “Anh yên tâm đi, cho dù anh không căn dặn em thì em cũng biết nên nói cái gì, cái gì không nên nói. Cậu Dạ bị thương đến tình trạng như vậy, còn không bằng không nói cho Minh Thư biết là mình chưa tìm được anh ta.”
“Nếu như cô đã biết, vậy tôi cũng không cần phải hao tốn tâm trí nhắc nhở cô nữa.”
Tiểu Nhan bất mãn bĩu môi: “Em cũng không phải là người ngu, những chuyện này sao em lại không hiểu được chứ?”
“Cô nói cái gì?”
Bởi vì lúc nãy âm thanh của cô rất nhỏ, cho nên Hàn Đông cũng không nghe rõ ràng.
Tiểu Nhan lắc đầu: “Không có gì hết.”
Nói xong thì vô cùng uể oải cuối đầu xuống.
Hình như là sau khi bị Hàn Đông từ chối, cô ở trước mặt của anh ta càng ngày càng sợ sệt.
Mà thái độ của anh ta đối với mình thì càng ngày càng lạnh lùng.
Thật là đau lòng, cô cảm giác rằng những nỗ lực này căn bản cũng không có tác dụng, khoảng cách giữa anh với cô không thể được rút ngắn chút nào.
Hình như là càng ngày càng xa hơn.
Vừa nghĩ, Tiểu Nhan vừa ngẩng đầu nhìn về phía người trên giường bệnh.
Thật sự bị thương nghiêm trọng như vậy luôn hả? Cô nhìn từng ngón chân đến phía trên, sau đó phát hiện đối phương bị băng gạc quấn lấy, nhưng mà khuôn mặt lại rất quen thuộc.
Tiểu Nhan kinh ngạc, không thể tin mà nhìn người đó.
Sao lại cứ cảm thấy hoàn toàn không giống với cậu Dạ vậy chứ.
Bình thường lúc nhìn thấy cậu Dạ, Tiểu Nhan giống như là một con chuột nhìn thấy mèo, không được trách cô quá nhát gan, thật sự phải trách loại khí thế trên người của Dạ Âu Thần quá mức mạnh mẽ với lại lạnh như băng.
Nhưng mà lúc này người đang nằm ở trên giường cũng không mang đến loại cảm giác này cho Tiểu Nhan, chẳng lẽ bởi vì do bị bao bởi băng gạc hả? Băng gạc đã bao bọc lại khí chất ở trên người của anh rồi hả?
Tiểu Nhan vẫn còn đang suy tư, sau đó nghe thấy một âm thanh lạnh lùng: “Đi thôi.”
“Hả?” Tiểu Nhan quay đầu lại phát hiện Hàn Đông đã đi đến cửa phòng bệnh, cô sửng sốt một chút: “Bây giờ đi hả?”
“Không phải thì sao, cô còn muốn ở lại đây à?”
Tiểu Nhan phản xạ có điều kiện mà lắc đầu, cô ở lại đây làm cái gì? Hiện tại người đã bị thương như thế này rồi, băng bó thành ở dạng này, cho dù cô có ở lại đây cũng không làm được cái gì.
Lúc đi đến cửa phòng bệnh, Tiểu Nhan lại nhịn không được mà quay đầu nhìn người đang nằm trên giường bệnh, đưa tay sờ cằm.
Thật là kỳ lạ, sao cảm giác của người này mang đến cho cô lại quen thuộc như thế, nhưng mà cảm giác đó lại hoàn toàn không phải là cậu Dạ…
Nhìn người này thật là quen mắt.
“Đang phát ngốc cái gì vậy? Đi thôi.”
Âm thanh hối thúc của Hàn Đông truyền đến ở cách đó không xa, Tiểu Nhan lấy lại tinh thần bước nhanh đuổi theo Hàn Đông, sau đó tiếp tục đi theo đằng sau anh, giống như là một cái đuôi nhỏ.
Hai người đi một hồi, Tiểu Nhan vẫn không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Em có một vấn đề muốn hỏi anh.”
Hàn Đông đi ở phía trước nói thẳng: “Vấn đề gì?”
Tiểu Nhan nhớ lại bóng dáng lúc nãy mình nhìn thấy, vẫn cảm thấy rất kì lạ, thế là nói suy nghĩ của mình cho Hàn Đông nghe.
Hàn Đông nghe nói như vậy, lông mày nhịn không được mà nhíu lại: “Cái gì?”
“Cái gì mà cái gì, em không có ý gì khác, em chỉ nói cảm giác của mình ra mà thôi, dù sao thì cả người của người này đều quấn băng gạc, không nhận ra được, cho nên là…”
Bước chân của Hàn Đông đột nhiên dừng lại, Tiểu Nhan bởi vì đang suy nghĩ cho nên không nhìn thấy anh dừng lại, thế là phịch một tiếng lại đụng vào sau lưng của anh một lần nữa.
Cái mũi và cái trán bị đâm đến đau nhức, Tiểu Nhan xoa xoa cái mũi của mình, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn người trước mắt.
“Sao anh lại dừng lại vậy?”
Đi đàng hoàng không được hả, tự nhiên đột nhiên dừng lại làm cho cô lại đụng phải.
Hàn Đông xoay người lại, ánh mắt âm trầm rơi trên gương mặt cô: “Cô nhất định phải đi ở đằng sau hả?”
Tiểu Nhan: “Hả?”
“Đi lên phía trước đi.” Giọng nói của anh không giận, nhưng mà lại mang theo một cỗ uy nghiêm, nhanh chóng để Tiểu Nhan ngoan ngoãn nghe lời, thuận theo ý anh đi đến trước mặt anh.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!