Chương 946:
Cô ta chỉ có duy nhất cơ hội này để ra tay, chỉ có thể thành công, không được phép thất bại.
Vì liều lượng cô ta bỏ cho anh rất nặng, cô ta biết nếu như hôm nay không thành công, sau này cô ta sẽ không còn cơ hội nào được.
Bây giờ vừa đúng lúc được tính phát tác, anh vẫn còn lý trí đuổi cô ta cút,
Chở lát nữa thì dương tính cũng sẽ ngắm, lúc mà anh không còn lại chút lý trí nào nữa, thì sẽ chỉ còn lại bản năng của người đàn ông mà thôi,
Nghĩ đến đây, ánh mắt Đoan Mộc Tuyết xúc đông đến đỏ hoe lên.
Cô ta nhất định phải giữ chặt, qua đêm nay, là cô ta có thể ở bên cạnh Dạ Âu Thần rồi, không còn ai có thể quấy rầy họ nữa.
Trần Dạ Âu Thần nổi đẩy gần xanh, cảm giác được người phụ nữ đang ôm mình như cũ, anh nheo mắt lại, nắm lấy bàn tay đang đè bên hông của cô ta, trực tiếp quăng ra.
Anh dùng bao nhiêu lực Dạ Âu Thần cũng không biết, nhưng người phụ nữ để tiện này lại dám hạ thuốc anh, vậy thì đừng trách anh không khách khí.
Sau đó một tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ kia vang lên, Dạ Âu Thần ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, đi thẳng xuống tầng. Đoan Mộc Tuyết không ngờ được mình sẽ bị vứt ra như vậy, đầu đập một cốp vào tường, đau đến nỗi làm cho cô ta hoa mắt chóng mặt, lúc muốn tìm đến Da Mạc Thậm thì đã không thấy bóng dáng Da Mạc Thậm ở đây nữa rồi.
Kiều Trị đứng trước cửa Uất Trì đợi rất lâu, nhìn bên trong không thấy có động tĩnh gì, thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây. Tính toán thời gian một chút, Uất Trì Thầm bình như đã đi vào trong cũng lâu rồi, sao lại không có chút tiếng động nào?
Vừa nghĩ đến chị dâu đang ngồi chờ anh, Kiều Trị liền đứng ngồi không yên, định lái xe vào trong nhà Uất Trì để xem tình hình, nếu có gì không đúng, anh ta sẽ lập tức vào cướp người đi.
Kiều Trị vừa xuống xe, liền nhìn thấy một thân hình to lớn đang đi đến phải mình.
Lông mày nhíu chặt, khuôn mặt tuấn tú, đây không phải là Uất Trì Thầm hay sao? “Con mẹ nó, cuối cùng anh cũng ra rồi, tôi còn nghĩ đêm nay anh không quay lại đấy.”
Vừa nói vừa bước lại gần, Kiều Trị mới phát hiện ánh mắt của người trước mắt và sắc mặt đều biết đổi, đôi môi cắn chặt, nhìn ra được anh đang phải chịu đựng đau khổ cực độ.
“Này, này là sao vậy?” Kiều Trị đánh giá cả người anh, lại không thấy vết thương nào trên người anh, cũng không có vết máu, nhưng mà… bộ dạng chịu đựng của anh, chuyện gì xảy ra vậy?
Đôi môi Dạ Âu Thần trắng nhợt khẽ động, lạnh lùng nói: “Đưa tôi rời khỏi dây đi” Liều Trì với thức mà gật đầu: “Lớn xe
Còn bên kia, Hàn Minh Thư trấn trọc trên giường cả buổi, vẫn không nhận được tin tức của Kiều Trị, đã quá nửa đêm rồi, sao lại không hề có tin tức gì vậy?
Nghĩ thế Hàn Minh Thư liền bật dậy, định thay quần áo ra ngoài xem, nhưng mà cô còn chưa lấy được áo khoác chuông cửa đã vang lên,
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Hàn Minh Thư là Da Mạc Thậm đã về rồi.
Cà đêm cô đã sốt ruột phát điên, không thèm cầm áo khoác, nhanh chóng đi chân trần mở cửa phải lao ra.
Khu nhà có lập cửa chống trộm, Hàn Minh Thư có thể thấy được Kiều Trị đang đưa theo Dạ Âu Thần phải sau, cô nhanh chóng mở cửa để bọn họ đi vào.
“Chị dâu!”
Kiều Trị dìu Dạ Âu Thần đi đến, vừa bước vào vừa nói: “Phòng tắm ở đâu?”
Hàn Minh Thư sửng sốt một chút, sao lại vừa vào đã tìm nhà tắm? Nhưng mà nhìn bộ dạng của Dạ Âu Thần, trái tim của cô liền treo lên, cô liền đóng cửa lại, xoay người: “Đi theo tôi.”
Hàn Minh Thư đi trước dẫn đường, Kiều Trị đỡ lấy Dạ Mạc Thảm cùng đi vào.
Đường xá không xa, nhưng mà lý trí của Dạ Âu Thần đã bị thuốc ăn mòn đến gần như không còn gì, khi ở trên xe anh không nói gì, đôi mồi mỏng mím lại cố gắng khắc chế cổ xúc động như muốn nổ tung kia.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!