Bạch Tuyết đã nói xấu Thời Vũ Kha rất lâu trước mặt con trai mình, nói Thịnh Hàn Ngọc có thể tìm chính xác đến nơi tổ chức họp báo, nhất định là do Thời Vũ Kha mật báo.
Còn nói loại phụ nữ như Thời Vũ Kha, chính là kiểu phụ nữ thấy lợi quên nghĩa, đừng nhìn vẻ ngoài của cô ta ngoan ngoãn hiền dịu, ra vẻ rất nghe lời, thực tế nhất định là đã nhận tiền của Thịnh Hàn Ngọc, cố ý hãm hại anh ta.
Còn nói Thời Vũ Kha chân đạp hai thuyền, nhìn hai người ai lợi hại thì đối xử tốt với người đó, căn bản không phải thật lòng yêu Thịnh Dự Khải... Để con trai nhân dịp này nhanh chóng cắt đứt quan hệ với cô ta, tìm một người vợ phù hợp với thân phận của anh ta...
Thịnh Dự Khải lại không ngốc, Thời Vũ Kha bây giờ là thật lòng hay giả dối, anh ta có thể nhìn ra được.
Nhưng mẹ anh ta ở bên tai nói nhiều, chiếc cân trong lòng anh ta quả thực cũng có hơi nghiêng.
Ban đầu anh ta cũng không phải thật lòng muốn cưới Thời Vũ Kha, bây giờ mẹ anh ta phản đối mãnh liệt, anh ta cũng thuận theo mà đồng ý.
Thế là anh ta block số điện thoại của Thời Vũ Kha, xóa cả wechat, cô ta đến cửa tìm thì tránh không gặp, chỉ bảo mẹ mình ra gặp.
“Cô mau đi đi, nếu không đi tối báo cảnh sát đấy.”
Bách Tuyết không hề che giấu sự chán ghét Thời Vũ Kha trong lòng mình, lại càng hung ác: “Tôi thật sự là lần đầu tiên thấy người phụ nữ mặt dày như cô, người ta đã không muốn còn cứ sống chết mà ăn vạ, cái thứ gì thế không biết.”
Thời Vũ Kha vẫn không từ bỏ, đau khổ van nài: “Bác gái, chuyện hôm đó thật sự là hiểu lầm, bác cho cháu gặp Dự Khải một lần, cháu tự mình giải thích cho anh ấy hiểu, chỉ gặp một lần thôi được không?”
“Không được.”
Một chút kiên nhẫn cuối cùng của Bách Tuyết cũng đã bị Thời Vũ Kha mài mòn hết, lúc này trời lại đột nhiên nổi cuồng phong, mây đen tụ lại từ bốn phương tám hướng, hạt mưa to chừng hạt đậu nhanh chóng rơi xuống.
Bách Tuyết đã sớm trốn vào phòng, ngồi trên bộ sô pha Ý bằng da thật, thoải mái uống trà nóng, ăn điểm tâm, xem tivi.
Thời Vũ Kha còn chưa đi đứng trong mưa to, cả người bị mưa xối
ướt đẫm!
Cô ta biết chắc Thịnh Dự Khải ở nhà, không đi đâu cả, chỉ là trốn cô không gặp mà thôi.
Vương Dĩnh Chi nhìn qua cửa sổ một lúc lâu, không đành lòng mà nói với em dâu: “Nếu không thì cứ cho con gái người ta vào đi? cũng đáng thương quá, mưa bên ngoài lớn như thế.”
Bách Tuyết chỉ dùng một câu đã bật lại được bà ta: “Để cô ta vào làm gì? Làm vợ bé cho anh cả à?”
Lời này nói rất quả đáng, nhưng Vương Dĩnh Chi không dám phản bác.
Bà ta ngượng ngùng rút khỏi cửa sổ, cúi đầu đi lên lầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!