Nhiều người có thể nghĩ ra được, thì Giản Nghi Ninh đương nhiên cũng nghĩ ra được.
Anh ấy sẽ không ra ngoài làm bia ngắm lúc này, cứ để bọn họ đoán thôi, bây giờ giá trị chờ mong cao bao nhiêu, thì lát nữa nhìn thấy người thật sẽ càng kinh ngạc bấy nhiêu!
Ai bảo bọn họ mắt chó coi người người khác.
Trong số những người đến hôm nay có rất nhiều người trước kia đều được nhận ân huệ, sự trợ giúp của ông cụ Thịnh và Thịnh Hàn Ngọc.
Kết quả là trong đám tang của ông cụ Thịnh, những người này vì sợ đắc tội với Thịnh Dự Khải, nên thậm chí còn không lộ mặt, đợi lát nữa để cho bọn họ hối hận chết.
Xe dừng ở cửa khách sạn.
Thịnh Hàn Ngọc và Ảnh Tử bước từ trên xe xuống, quần áo của hai người có phần hơi quá bình thường, trình thiệp mời ở cửa sau đó tiến vào khách sạn.
Hai người bọn họ còn chưa vào cửa đã bị những người mắt sắc nhìn thấy, người đầu tiên nhìn thấy Thịnh Hàn Ngọc vội vàng xoay mặt đi vờ như không thấy.
Lại nhỏ giọng nói với người bên cạnh: “Thịnh Hàn Ngọc đến, tại sao anh ta lại đến đây?”
“Không biết, hai chúng ta trốn xa một chút, nhỡ đâu anh ta tìm chúng ta vay tiền thì không hay đâu.”
“Đúng, trốn xa một chút, đi qua bên kia đi.”
Hai kẻ này mắt chó coi thường người khác, nhưng những kẻ khác cơ bản cũng nghĩ như thế.
Bách Tuyết thậm chí cười ra tiếng: “Ôi, đây là câu Thịnh không ai sánh được đây hay sao, sao lại nghèo túng đến độ thế này? Ngay cả một bộ quần áo cho ra hồn cũng không mặc nổi?”
Thịnh Dự Khải hùa theo: "Chẳng phải sao, mẹ nhìn bạn gái của anh ta, dáng người không tệ, chỉ là gương mặt... tệ hết biết.” Ngày trước, vì Ảnh Tử không muốn bị người ta chú ý nên chọn mặt nạ có gương
mặt đại chúng, cực kỳ tầm thường, đến mức vứt vào trong đám động cũng không tìm ngay ra được.
“Không đúng.”
Thịnh Hải nhìn Ảnh Tử, ông ta nhận ra cô gái này là người lúc trước
trong sân cùng Giản Nghi Ninh! Có thể dưới mí mắt ông ta làm ra chuyện lớn như thế, thế mà lúc ấy ông ta không phát giác.
Còn có buổi họp báo hôm đó cô cũng xuất hiện, đứng sau lưng Thịnh Hàn Ngọc, không nói gì nhiều, nhưng mỗi câu đều có thể nói đúng điểm mấu chết.
Cô gái này nhất định không đơn giản, vợ và con trai đang khinh địch.
Ông ta vừa định nhắc nhở, nhưng đã chậm.
Thịnh Dự Khải chủ động đi về phía hai người, còn khiêu khích: “Thịnh Hàn Ngọc, thật là đúng dịp, tôi không ngờ là có thể gặp anh
đây.”
“Làm gì thế? Sống không nổi nữa nên hôm nay đến tìm đường sống à? Thật ra anh căn bản không cần phải làm thế, chỉ cần anh quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi, tôi sẽ thưởng cho anh một chỗ ăn ở..”
“Aaa, cô làm gì thế?”
Thịnh Hàn Ngọc không để ý đến anh ta, Ảnh Tử lại giơ chén rượu trong tay lên đỉnh đầu Thịnh Dự Khải, chậm rãi đổ xuống, còn khiêu khích: “Để anh tỉnh táo lại một chút, đừng cứ sống trong mơ nữa!”
Thịnh Dự Khải muốn giơ tay đánh người, nhưng lại cảm thấy đánh phụ nữ trước mặt mọi người thì không có lợi cho danh tiếng của mình, thế là lửa giận đều trút lên Thịnh Hàn Ngọc: “Anh nghèo túng không sao, nhưng mắt thẩm mỹ cũng không thể kém đi chứ, nhìn người phụ nữ hôm nay anh mang đến là biết anh sống thảm như thế nào, hàng kém chất lượng như thế, cho tiền tôi cũng không
cần.”
“Chú sẽ hối hận” Thịnh Hàn Ngọc nói một câu không đầu không đuôi.
Thịnh Dự Khải cười nhạo, đang muốn chế giễu lại.
Ảnh Tử lại tiến lên một bước, nói với vẻ mặt chân thành: “Bảo tôi lấy lại tiền cho anh là chuyện không thể nào, tôi kiếm tiền cũng không dễ, thế nhưng anh cảm thấy trả bao nhiêu tiền mới phù hợp với câu nói kia của anh đây nhỉ? Một trăm triệu có đủ không?”
“Một trăm triệu? Cô muốn tiền đến điên rồi à?” Thịnh Dự Khải hộ rất lớn tiếng, anh ta ước gì tất cả mọi người đều có thể nghe thấy.
Nghe thấy người phụ nữ mà Thịnh Hàn Ngọc mang đến đang mơ mộng hão huyền!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!