Hai người đều thích yên tĩnh, không thích ồn ào.
Nhưng không thể từ chối, nhà là của Giản Nghi Ninh.
Anh ấy nói được thì làm được, hơn nữa còn rất nhanh nhẹn, trong ngày đã dọn đến đây rồi.
Nói là “Chuyển nhà”, nhưng thực tế là gọi điện thoại báo một tiếng với người trong nhà là
Xong.
Phòng của Thịnh Hàn Ngọc nằm lệch sang một phía, đối diện với phòng Ảnh Tử, còn Giản Nghi Ninh nhất định phải ở cách vách Ảnh Tử, Ảnh Tử hỏi: “Anh nghiêm túc sao?”
Phòng cách vách là phòng tập thể dục, không biết anh ấy muốn ở thế nào.
“Nghiêm túc đó.”
Anh ấy thật sự nghiêm túc gật đầu, giải thích: “Phòng bên cạnh cô rất rộng, lại còn thông gió tốt, tôi thích ở phòng rộng, phòng cho khách quá nhỏ, ở không thoải mái”
Nói là làm, anh ấy nhờ Thịnh Hàn Ngọc giúp đỡ, giúp anh ấy bê nệm từ phòng khách qua đó, giường cũng không cần, sau đó chỉ cần kế thêm một cái bàn nhỏ nữa là được.
Thích phòng rộng?
Nói trắng ra là ở cạnh phòng Ảnh Tử để tiện giám sát hai người, lòng dạ hẹp hòi của Giản Nghi Ninh không qua được mắt của hai người, nhưng bây giờ Thịnh Hàn Ngọc và Ánh Tử cũng chưa có ý định này.
Trong lòng không có “quỷ, cho nên không sợ anh ấy “giám sát”.
Nệm được khiêng qua rất nhanh, Ánh Tử cũng lấy một bộ trải giường mới cho anh ấy.
Từ sau trận mưa to kia, cô đã có một di chứng, ở đâu cũng thích chuẩn bị dự ra vài bộ chăn ga, không ngờ lại có tác dụng sớm vậy.
Sắp xếp ổn thỏa, Giản Nghi Ninh hưng phấn đề nghị: “Ảnh Tử, cô đi mua với tôi vài bộ đồ đi? Tôi không đem theo bộ đồ nào để thay cả, còn cần phải mua thêm đồ dùng hằng ngày nữa”
Ảnh Tử đồng ý: “Được, Thịnh Hàn Ngọc anh có đi cùng không?”
“Anh ta không đi.”
Giản Nghi Ninh thay Thịnh Hàn Ngọc trả lời: “Đi dạo phố là việc mà anh ta ghét nhất, không gì sánh bằng, anh ta nhất định sẽ không đi.”
Thịnh Hàn Ngọc: “Tôi đi” Vốn dĩ anh không muốn đi, nhưng thấy Giản Nghi Ninh đề phòng mình như vậy, nên anh lại muốn đi.
“Anh.”
Giản Nghi Ninh tức mà không làm gì được, chỉ tay vào Thịnh Hàn Ngọc, muốn nói là anh cố ý đúng không?
Vốn dĩ không thích đi dạo phố, vậy đi theo xem náo nhiệt cái gì!
Nhưng Ảnh Tử đang ở bên cạnh, anh ấy cũng không tiện nói thẳng ra, nếu vậy ngược lại sẽ khiến anh ta trông keo kiệt.
Ba người đi trên đường đặc biệt thu hút ánh nhìn của người khác.
Hai anh chàng siêu đẹp trai đi cùng một cô gái có nhan sắc bình thường, so với trai xinh gái đẹp còn hút mắt hơn!
Thịnh Hàn Ngọc lạnh lùng, ngầu, chỉ vừa liếc nhìn đã khiến tim gan mọi người đập thình thịch”.
Giản Nghi Ninh càng quá hơn, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, cho dù những gái đẹp trên đường bị đôi mắt đào hoa của anh ấy liếc nhìn cũng có thể hạnh phúc đến té xỉu.
Thịnh Hàn Ngọc giống như bình thường, dáng vẻ kiêu ngạo ngông cuồng không quan tâm đến ai, những gái xinh trên đường đá mắt với anh, mà mắt anh nhìn thẳng cứ như không thấy.
Giản Nghi Ninh... Thì càng vờ như không thấy những người phụ nữ khác!
Anh ấy chỉ đối xử tốt với một mình Ảnh Tử, bung dù che nắng cho cô, đưa khăn giấy còn đưa nước uống, đi chưa bao lâu đã hỏi cô có một không, có muốn ngồi nghỉ không.
Ảnh Tử: “Tôi không sao, anh không cần như vậy.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!