Thịnh Hàn Ngọc đến cửa phòng ngủ, dùng chìa khóa nhẹ nhàng vặn khóa cửa, cửa bỗng chống bị kéo ra từ bên trong, một bóng người gầy yếu nhảy vọt ra, đụng vào trong lòng anh.
“Chạy cũng nhanh lắm, chỉ là không phân biệt được phương hướng.” Thịnh Hàn Ngọc dừng một chút, lại nói: “Có lẽ là cố ý.”
“Phì!”
Người nhỏ nhỏ trong lòng đang liều mạng giãy dụa, thân thể uốn tới uốn lui trong lòng anh, sau đó dùng cách cứng rắn cũng không thể thoát được giam cầm của người đàn ông này.
“Buông ra, anh thả tôi ra, thả tôi ra!”
Có vẻ như sau khi khôi phục thân phận, “làm ầm ỹ” như thế này mới đúng là dáng vẻ vốn có của Thời Du Huyên, Thịnh Hàn Ngọc cảm thấy thú vị, chỉ là anh cũng không buông tay ra, đẩy cô trở lại phòng sau đó đóng cửa lại.
“Anh muốn làm gì?”
Thời Du Huyên cảnh giác nhìn anh chằm chằm.
Ban đầu cô cho rằng sau khi trở về, Thịnh Hàn Ngọc sẽ tìm cô tính sổ, nhưng mà cũng không có, sau khi trở về chỉ cho người nhốt cô trong phòng sau đó mặc kệ, bây giờ có phải là đã đến lúc tính sổ không?
Anh đi đến trước tủ quần áo, kéo cửa ra, lấy búp bê gấu chó ra nhét vào trong lòng cô: “Trả lại cho cô.” Tử Tử sạch sẽ, nhìn cũng thấy là được giặt giũ đàng hoàng.
“Tử Tử.”
Cô dán mặt lên mặt Tử Tử, hai hàng nước mắt chảy xuống.
Tử Tử mất lại tìm về được, loại cảm giác này còn vui hơn khi Thời Du Huyên kiếm được rất nhiều tiền, mặc dù chỉ là một con búp bê mà thôi, nhưng Tử Tử làm bạn với cô hơn bốn năm, tình cảm của Thời Du Huyên với Tử Tử rất sâu.
“Cậu cả, mợ cả, ăn cơm thôi.” Quản gia cung kính đứng nói ngoài cổng, thần sắc như bình thường, dường như chẳng có gì xảy ra cả.
Thịnh Hàn Ngọc nói: “Cô tiếp tục ôm nó khóc, hay là ra ăn cơm xong rồi lại về khóc?”
Thời Du Huyên nín khóc mỉm cười, cô đặt búp bê giữa giường, hôn lên trán Tử Tử: “Mày ngoan ngoãn đi, chờ tao trở lại với mày.” Nói xong cũng đi về phía phòng ăn.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!