Người làm lấy kim châm cứu đến, Bạch Tuyết nhận lấy rồi tự mình ra tay, cục tức mấy ngày nay cộng với nỗi hận với Thời Vũ Kha, bà ta xả hết trong lần này.
Bà ta giơ tay cao lên, đang sắp rơi xuống....
“Dừng tay.” Thịnh Hải kêu ngừng, rồi đưa ra cách khác: “Lấy nước lạnh tới, nếu không tỉnh thì lại châm cứu.”
Ông ta suy nghĩ toàn diện hơn vỢ, Bách Tuyết chỉ muốn rửa hận.
Không nghĩ đến nếu trên mặt Thời Vũ Kha có vết thương, khi đi ra ngoài cũng sẽ làm cho nhà bọn họ mất mặt!
Người làm lại rót một chén nước đến, Bách Tuyết quát lớn: “Chút này đủ? Đổi thau.”
Rất nhanh, người làm đã bưng một thau nước lạnh lớn đến đây, Bách Tuyết tránh ra xa một chút: “Hất vô cô ta.”
“Ào ào”
Một chậu nước lạnh lẽo hắt thẳng xuống đầu Thời Vũ Kha, lần này người làm còn không chỉ đổi một chậu nước lớn mà còn nhanh trí bỏ thêm đá vào
trong...
Thời Vũ Kha giật mình, từ từ “Tỉnh lại”
Từ khoảnh khắc cô ta mở mắt ra, Thời Du Huyên đã biết cô ta nghĩ ra được biện pháp.
Thời Du Huyên đi qua, “quan tâm” hỏi: “Chị đã tỉnh lại rồi, vừa rồi mẹ chồng chị đã rất lo lắng.”
“Thành thật xin lỗi mẹ, để mẹ lo lắng rồi, con cũng không biết tại sao lại đột nhiên ngất xỉu, con không sao.”
Bách Tuyết không thèm để ý cô ta “Có sao” hay là “Không sao.”
Với một nhà ba người nhà họ Thịnh lúc này mà nói, Thời Vũ Kha và Thời Du Huyên ai đang nói dối, rốt cuộc chuyện một trăm năm mươi triệu kia là gì mới là quan trọng nhất.
“Không sao thì tốt.”
Bách Tuyết lười giả vờ quan tâm, lập tức nói với Thời Vũ Kha: “Vừa lúc chủ tịch Thời cũng ở đây, cô nói chuyện tiền mừng là như thế nào đi.”
“Mẹ, vừa rồi con cũng muốn giải thích chuyện này với mẹ, thật ra rất đơn giản, số tiền này là mẹ con cho con làm của hồi môn.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!