Thời Du Huyên nhấn mạnh: “Tôi cũng có mặt trong cuộc họp báo ngày hôm đó, tôi cũng đã nhìn thấy hợp đồng được ký, cho nên xưng hô này không sai đâu bà Thinh, bà tìm tôi có việc gì thì nói mau đi, không có gì thì tránh ra.”
Vất vả lắm Vương Dĩnh Chi thật mới có được cơ hội tiếp xúc với Thời Du Huyên, đương nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Bà ta sợ xe đột ngột chạy đi, hai tay nắm chặt cửa xe không buông ra: “Có việc có việc, con dâu, mẹ biết con còn nổi giận vì chuyện lần trước, chuyện lần trước là do mẹ không đúng, mẹ không nên đuổi con đi… Bây giờ mẹ đã hối hận rồi, mẹ xin lỗi con, thành thật xin lỗi!”
Bây giờ mới biết xin lỗi?
Muộn rồi.
Thời Du Huyên không cần bà ta xin lỗi, hơn nữa lần trước cũng là cô cố ý rời đi, vốn dĩ chẳng liên quan đến Vương Dĩnh Chi.
“Bà đừng để chuyện lần đó trong lòng nữa, tôi cũng không trách bà.” Lời Thời Du Huyên nói là thật lòng, nhưng ý của cô là muốn phủi sạch quan hệ của hai người.
Nhưng không ngờ Vương Dĩnh Chi lại thuận thế leo lên, không chỉ không tự giác lùi ra sau, mà còn được voi đòi tiên: “Đúng đúng đúng, con nói rất đúng, chúng ta đều là người một nhà, người một nhà không nói hai lời, đúng là con dâu hiểu lý lẽ, mẹ rất vui mừng…”
Thời Du Huyên cạn lời.
Vừa rồi cô đã nói rất rõ ràng, cô không phải là người một nhà với Vương Dĩnh Chi, Thịnh Hàn Ngọc đã đã đoạn tuyệt quan hệ với bà ta, câu vừa rồi của cô cũng chỉ là muốn phủi sạch quan hệ, nhưng lại bị bà ta bám lấy.
Da mặt của người này thật là dày, nói đạo lý với bà ta là không được.
Thời Du Huyên ra lệnh cho tài xế: “Lái xe.”
“Dạ, mợ chủ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!