Thời Vũ Kha nghiêng đầu liếc bà ta: “Nơi này là nhà của tôi, tôi không về nhà thì đi đâu? Vừa rồi tôi không đi về nhà mẹ để, mà là đi tìm quan hệ nghĩ cách cứu Dự Khải, không giống bà chỉ biết ngồi nhà khóc lóc, lải nhải, mắng chửi, ngoại trừ điều này bà còn biết làm gì?”
Nói rồi cô ta vỗ va li: “Bà cho rằng trong này có gì, là quần áo tôi đóng gói chuẩn bị về nha sao? Nói cho bà biết là nhưng trang sức châu báu đáng giá đều đã bị tôi lấy ra đổi tiền khơi thông quan hệ cứu Dự Khải, người vợ như tôi mạnh hơn bà mẹ như bà nhiều.”
“Tránh ra, chó ngoan không cản đường.”
Bách Tuyết bị con dâu mắng, nhưng lần đầu tiên bà ta không nổi giận, không chỉ tránh ra mà còn lấy lòng cầm va ly giúp cô, gương mặt tươi cười hùa theo: “Vũ Kha, vừa rồi con nói có cách cứu Dự Khải? Có quan hệ sao? Bây giờ Dự Khải thế nào, khi nào có thể được thả ra?”
Thời Vũ Kha quay đầu lại, giọng điệu không tốt nói: “Sao lại hỏi nhiều như vậy? Bảo tôi phải trả lời thế nào? Tôi đã mệt chết, đừng tới làm phiền tôi!”
Cô ta càng cứng rắn, Bách Tuyết càng không biết chắc cô ta nói thật hay nói giả!
Có điều có lẽ là thật, nếu không phải đi cứu Dự Khải thật thì cô ta cũng không cần phải về, đi luôn là được.
Nghĩ như vậy, trong lòng Bách Tuyết đã hơi chút cảm động, hỏi thăm cũng chân thành hơn rất nhiều: “Nhất định Vũ Kha là đói bụng rồi? Muốn ăn cái gì không? Mẹ bảo phòng bếp nấu cho con.”
“Không ăn không ăn không ăn, đến bây giờ còn lòng dạ nào ăn nữa? Không ăn uống, đừng làm phiền tôi.” Thời Vũ Kha cực kỳ mất kiên nhẫn, xoay người lên lầu.
Bách Tuyết câm miệng, bà ta đã tin mấy phần lời chân thật nói của Thời Vũ Kha.
Nhưng mà cô ta lại không nói ra chút gì cả, Bách Tuyết đi vòng vòng quanh phòng khách… Nảy ra một ý tưởng.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!