Thời Du Huyên không chỉ mặc kệ, mà còn không muốn để ông ấy bị cuốn theo vào, vì thế cố hết sức khuyên ông ấy đừng lo lắng.
Vẻ mặt Thời Vũ Thành càng lúc càng khó nhìn, chỉ nghe cô nói vài câu là đã không thể nghe tiếp được nữa, tức giận đứng dậy ra về: “Bố không nên tới đây.”
“Bố đừng nóng giận, sức khỏe quan trọng.” Thời Du Huyên đuổi theo ông ấy ra ngoài, nhưng căn bản Thời Vũ Thành không thèm để ý đến cô, lái xe đi mất.
Trong lòng Thời Du Huyên trong khó chịu không thể nói thành lời.
Từ nhỏ đến lớn, trước khi kết hôn chỉ có bố đối xử với cô tốt nhất, cuối cùng cô đã lừa ông hết lần này đến lần khác.
Tuy rằng cô đều có ý tốt, nhưng lừa gạt vẫn là lừa gạt, không có gì để giải thích.
Thịnh Hàn Ngọc đi đến từ phía sau, ôm cô vào trong lòng: “Đừng khổ sở, ông ấy sẽ hiểu cho em thôi.”
“Ừ.”
Thời Du Huyên tựa đầu lên trên vai Thịnh Hàn Ngọc.
…
Thời Vũ Thành về đến nhà, Giang Nhã Đan vội vàng ra hỏi: “Sao rồi? Con bé có đồng ý đi khuyên Vũ Kha về nhà không?”
“Đừng nói đến con bé.”
Thời Vũ Thành thở hồng hộc ném áo khoác lên trên sô pha, ông ấy đã cai thuốc lâu rồi nhưng vẫn lấy một hộp thuốc từ trong ngăn kéo, rút ra một cái bật lửa, hung hăng hút một ngụm thật lớn.
“Khụ khụ…”
“Xem ông kìa, tức giận với con bé làm gì chứ?” Giang Nhã Đan vỗ lưng thuận khí cho Thời Vũ Thành, nhân cơ hội châm ngòi: “Con nhóc kia không phải chúng ta sinh, thì sẽ không suy nghĩ giống chúng ta, cách một cái bụng như cách một ngọn núi, chỉ có ông là ngu ngốc đối xử với nó tốt hơn cả con gái ruột, người ta trước giờ chưa coi ông ra gì…”
Thời Vũ Thành vốn đang phiền lòng, nghe vợ nói một lúc thì càng phiền lòng hơn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!