“Không chiếm được anh cũng không cần, tiền lương của anh ở Giang Châu cũng không ít, hơn nữa anh còn có trợ cấp, tiền thưởng, lễ tết các công ty còn nhét phong bì cho bọn anh, đủ nuôi em rồi.”
Lưu Quân thật lòng muốn chung sống thật tốt với Thời Vũ Kha, nhưng "đủ” mà anh ta nói lại chẳng đủ chút nào!
Tiền anh ta kiếm được để kết hôn chung sống với một người phụ nữ bình thường thì đủ, nhưng Thời Vũ Kha là người đã làm chuyện lớn, nhìn được món tiền lớn, chút năng lực của Lưu Quân không đủ nhét vừa cái miệng của cô ta.
Trước kia đã không, bây giờ càng không, sau này cũng không thể:
Nhưng Thời Vũ Kha sẽ không nói mấy lời này với anh ta, cô ta làm nũng nói với Lưu Quân: “Khó mà làm được, đều là cái em nên có vì sao lại không cần? Em muốn anh giúp em.”
Trên giường vốn không phải nơi có thể bàn chuyện.
Lưu Quân bị cô ta dỗ như lọt vào trong sương mù căn bản không nhìn thấy bắc nam, đồng ý toàn bộ yêu cầu của cô ta.
Một tuần sau, cuối cùng Thời Vũ đã về lại nhà họ Thịnh.
Thịnh Dự Khải đã xuất viện từ lúc Thời Vũ Kha “mất tích”, dù vết thương trên mặt còn chưa lành, nhưng anh ta không thể nào ở trong bệnh viện nữa, vì thế về nhà tĩnh dưỡng.
“Em đi đâu?” Mặt Thịnh Dự Khải trầm xuống, vẻ mặt âm u giống Thịnh Hải như đúc.
Thời Vũ Kha cúi đầu đứng ở cửa, cắn môi không nói lời nào, nước mắt giống như là hạt ngọc bị đứt dây tuôn xối xả.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!