Rồi nghi ngờ liếc nhìn Thịnh Hàn Ngọc: “Anh có ý gì? Không phải coi trọng vợ của tôi đó chứ? Tôi nói cho anh biết đừng có ý đồ với vợ của tôi, thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, VỢ của tôi chỉ yêu một mình tôi.”
Từ sau khi bị thương ở mặt, Thịnh Dự Khải luôn phòng bị nặng nề, nhất là với Thời Vũ Kha, cứ sợ cô ta thay lòng đổi dạ yêu người khác.
Nếu không phải như thế, anh ta cũng không đến mức mới bị Thời Vũ Kha châm ngòi là đã hận bố thấu xương!
Thịnh Hàn Ngọc kinh ngạc liếc nhìn anh ta, trên mặt lộ ra chán ghét: “Đừng cho rằng ai cũng giống như hai cha con nhà các người? Thỏ gần hang của các người cho dù tôi có chết đói cũng không ăn.”
“Đúng thôi.”
Thịnh Dự Khải không cảm thấy đây là chuyện sỉ nhục, không chỉ không tức giận mà còn cười nói: “Bên cạnh anh cả có người đẹp đương nhiên là ánh mắt rất cao, chướng mắt người khác.”
Vừa nói đôi mắt không an phận mà tìm kiếm Thời Du Huyên khắp nơi, có điều không nhìn thấy Thời Du Huyên, mà lại thấy vợ đang trò chuyện vui vẻ với người đàn ông khác!
Vẻ mặt anh ta lập tức đã thay đổi.
Hôm nay Thời Vũ Kha mặc một bộ váy dài bó sát người màu đỏ, phô ra dáng người hoàn mỹ của cô ta, trước khi ra ngoài Thịnh Dự Khải đã phản đối cô ta trang điểm như thế này, sợ có người đàn ông khác nhớ thương cô ta.
Cô ta cười Thịnh Dự Khải không tự tin, còn nói anh ta cũng đi thì sợ cái gì chứ?
Thịnh Dự Khải cảm thấy cô ta nói cũng đúng, kết quả bây giờ mới được bao lâu, vừa lơ đãng người phụ nữ này đã mất đi mày lại với người đàn ông khác.
Anh ta cũng không rảnh lo đứng đầy đấu võ mồm với Thịnh Hàn Ngọc, nhanh chóng đi qua một bên kéo Thời Vũ Kha ra phía sau lưng, sau đó cầm ly rượu vang đỏ hắt thẳng lên mặt người đàn ông kia.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!