“Còn gì nữa không?”
“Hết rồi.”
Hai câu này là vợ Vân Triết Hạo nói với anh ta, ý là đừng sợ em làm loạn vô cớ, bà đây còn muốn làm ầm lên cãi cọ với anh chứng tỏ rằng bà đây vẫn còn yêu anh đấy.
Bây giờ người sợ vợ như Vân Hạo Triết truyền đạt lại nguyên văn câu nói này cho Thịnh Hàn Ngọc nghe, trái tim Thịnh Hàn Ngọc liền trở nên lạnh lẽo như rơi vào hố băng.
“Anh về đi.” Thịnh Hàn Ngọc lên tiếng đuổi khách.
Anh muốn bĩnh tĩnh lại, bình tĩnh để sắp xếp lại mối quan hệ của hai người họ.
Vân Triết Hạo – người bị Thịnh Hàn Ngọc “qua cầu rút ván” cũng không có ý kiến gì, lúc đi, anh ta còn tỏ ra đồng tình mà vỗ vai Thịnh Hàn Ngọc: “Người anh em, bình tĩnh nhé.”
Ngoài mặt Thịnh Hàn Ngọc tỏ ra rất bình tĩnh, giả bộ như không có chuyện gì hết.
Nhưng đêm đến, một mình anh nằm trên chiếc giường rộng lớn, trong lòng cảm thấy rất trống rỗng.
Nằm một mình trằn trọc trở mình mãi không ngủ được, trong đầu Thịnh Hàn Ngọc không ngừng hiện lên nụ cười và giọng nói của Thời Du Huyên.
Lòng thầm nghĩ, không biết bây giờ cô đã ngủ chưa?
Nếu đã ngủ, cô nhất định sẽ nằm mơ mà nói mớ, cô ngủ không ngoan chút nào, luôn quấn chặt lấy anh hoặc gấu bông như một con bạch tuộc.
Để “tranh sủng” với Tử Tử, buổi tối Thịnh Hàn Ngọc không cho phép Thời Du Huyên được mang Tử Tử lên giường.
Nhưng bây giờ cô không ở đây, Tử Tử lại nằm ở vị trí thuộc về cô.
Thời Du Huyên không ở nhà, anh cũng phải nhìn món đồ thuộc về cô mới có thể thấy yên tâm!
…
Cùng lúc đó, ở một nơi khác.
Thời Du Huyên nằm trên chiếc giường ở nhà mẹ đẻ cũng lật qua lật lại như nướng bánh kếp, trằn trọc mãi không ngủ được.
Tức giận.
Cô tức Thịnh Hàn Ngọc.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!