Anh sẽ không đến đó, từ khi nào mà Thịnh Hàn Ngọc anh lại để cho phụ nữ nắm mũi dẫn đi chứ?
Thịnh Hàn Ngọc đi rồi, Vân Triết Hạo lại giả vờ giả vịt an ủi Giản Nghi Ninh:
"Nghi Ninh, anh không sao chứ? Hay là đi bệnh viện khám qua xem, bôi ít thuốc, tránh khi trở về bác trai bác gái nhìn thấy lại lo lắng."
Thời Du Huyên buồn bực trong lòng, thật ra thì lúc nói ra câu ly hôn cô đã hối hận rồi, nhưng gương vỡ khó lành, nếu đã nói ra rồi thì ngày mai đi hay là không đi đây?
Thời Du Huyên tâm phiền ý loạn, Giản Nghi Ninh còn có Vân Triết Hạo ở cùng, cô cũng không để ý đến nữa:
"Tổng giám đốc Vân, nhờ anh chăm sóc cho anh ấy."
Nói xong cô cũng hồn vía lên mây rời đi.
Thời Du Huyên trở về nhà mẹ đẻ, đi vào cửa lại thơ thẩn đi lên tầng, cả đường đi cô đều đang suy nghĩ ngày mai mình có nên đi cục dân chính không?
Liệu Thịnh Hàn Ngọc có đi không?
Nếu anh không đi thì tốt, còn đi thì hai người thật sự không thể quay lại được nữa.
Rốt cuộc tiếng "hư" kia của anh là có ý gì? Là coi như đồng ý hay không đồng ý chứ...
Cô suy nghĩ quá nhập tâm, ngay cả có người ngồi trên ghế sofa cũng không thấy.
Thời Vũ Kha gọi cô: "Em gái, em sao thế?"
Không phản ứng.
"Thời Du Huyên, hồn vía em lên mây rồi à?" Thời Vũ Kha nói to hơn, lần này nghe thấy rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!